Hoàng thượng trước khi băng hà đã lập hoàng trưởng tử làm thái tử.
Sau khi người qua đời, hoàng trưởng tử thuận lợi lên ngôi, phong ta làm Hoàng thái hậu.
Ta rời khỏi Vĩnh Thọ cung, chuyển đến từ cung Từ Ninh, nơi mà Hoàng thái hậu nên ở.
Tân đế hiếu thảo, ngày nào cũng đến thỉnh an.
Nhưng ta hiểu rõ nỗi vất vả của việc làm hoàng đế, nên lấy cớ lễ Phật, miễn cho người việc ngày ngày phải đến thỉnh an.
Nhìn đứa trẻ vốn thông minh, lanh lợi ngày nào, giờ đây trong ánh mắt đã dần lộ ra sự sắc bén của một bậc đế vương, lòng ta vừa thương yêu vừa không khỏi cảm thấy hài lòng.
Người là hoàng đế, phải gánh vác trách nhiệm nặng nề hơn nhiều.
Cho đến một ngày, khi ta cùng tân đế dùng bữa trưa, bên tai bỗng vang lên một chuỗi âm thanh kỳ lạ:
“Giáo dục tố chất đã phát triển đến mức này rồi, trẫm có nên bắt đầu xây dựng các viện nghiên cứu không!”
“Phía Đông và Bắc đều đã đánh xong, thời đại hàng hải sắp bắt đầu rồi, phải mạnh tay phát triển ngành đóng tàu thôi!”
Nhìn tân đế trước mặt im lặng uống canh, ta khẽ mở to mắt kinh ngạc.
— Hết —