Ta và Hoàng thượng mỗi người nằm trong một ổ chăn, suốt đêm không nói lời nào.
Sáng hôm sau, Hoàng thượng tinh thần sảng khoái, bước vào triều như thường lệ.
Ta theo lệ đến cung Hoàng hậu thỉnh an.
Vì tối qua vừa mới hầu hạ, ta bị Quý phi nổi tiếng hay ghen ghét, chua ngoa xỉa xói vài câu.
“Nay Thường tại trông thật tươi tắn, hẳn là đêm qua lần đầu được hưởng mưa móc, lợi lộc không nhỏ nhỉ.”
Ta chưa kịp đáp lời thì Hoàng hậu đã lên tiếng trách mắng.
“Chư vị trong hậu cung đều là chị em, hòa khí mới là quan trọng, cùng nhau chia sẻ lo lắng cho Hoàng thượng.”
Quý phi bĩu môi, nhưng cũng không nói gì thêm.
Việc hầu hạ là điều mà các tân phi tần mới nhập cung đều phải trải qua.
Ta chỉ là một trong số đó, hoàn toàn không nổi bật.
Nếu các Quý phi cứ mãi ghen tuông như vậy, thì chẳng bao giờ có hồi kết.
Khi Hoàng thượng đã sủng hạnh hết các tú nữ mới vào cung, lịch trình lại trở về trạng thái ổn định: mỗi tháng chỉ ghé hậu cung bảy lần.
Toàn bộ hậu cung, từ Hoàng hậu đến các phi tần, tổng cộng có ba mươi tư người.
Với tình hình “ít cháo nhiều người” như vậy, vào một ngày nọ, Hoàng thượng lại lật thẻ của ta.
Ta ngơ ngác bị đưa vào Dưỡng Tâm Điện.
Ngước đầu lên, ta liền bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của Hoàng thượng.
“Hôm nay, nàng cũng đến kỳ rồi phải không?”
Người hỏi rất kín đáo.
Nhưng bên tai ta, tiếng lòng của Hoàng thượng lại vang lên như sấm.
“Đến rồi, nhất định phải đến, nhất định phải đến a a a a a—”
Ta: ?
“Bẩm Hoàng thượng… Thần thiếp hôm nay… đúng là vừa đến kỳ nguyệt sự…”
Ta hơi khó khăn đáp lời.
Hoàng thượng mãn nguyện.
“Vậy thì chúng ta cứ ngủ thôi.”
Lại một đêm không lời.
Hai tháng sau, vào đúng thời điểm đó, Hoàng thượng lại lật thẻ bài của ta.
Sau đó, ta được phong làm Quý nhân.
Phong hiệu: Huệ.