“Tiểu nha đầu?”
Muội muội của ta là tài nữ nổi danh khắp Kinh thành kia mà!
Nhưng nghĩ lại, ta cũng thấy Hoàng thượng nói có lý.
Hoàng thượng hiện tại khác với các vị tiên đế, người lại đặc biệt yêu thích các thiếu phụ tuổi trên hai mươi.
Ta năm nay mười lăm, trong mắt Hoàng thượng chắc chỉ là một tiểu nha đầu.
Muội muội ta mới vừa tròn mười ba, chẳng phải đúng là “tiểu đậu nha” sao.
Khác biệt về thẩm mỹ quá lớn, dù muội muội có dùng hết chiêu trò cũng vô ích.
Mặc kệ hai mẹ con họ cố gắng tâng bốc, lấy lòng, phản ứng của Hoàng thượng vẫn rất hờ hững.
Nhưng trong tai ta, tiếng lòng của Hoàng thượng đã như nồi nước sôi bùng lên.
“Cứu mạng! Người thật đáng sợ!”
“Trẫm là người hướng nội, trẫm không muốn xã giao, trẫm chỉ muốn nghỉ ngơi.”
“Huệ tần vốn trầm lặng, biết điều là thế, sao lại có người mẹ nhiều lời như vậy?”
“Zzzz—”
Zzz?
Ta quay đầu lại, thấy Hoàng thượng đã ngồi ngủ gật từ lúc nào.
Kế mẫu và muội muội đành thất vọng ra về.
Không ngờ chuyến thăm này lại chẳng phải chuyện nhỏ, cả hậu cung giờ đây đã chuyển toàn bộ sự thù ghét dành cho ta sang cho hai người họ.
Chưa kịp ra khỏi cung, kế mẫu và muội muội đã bị Gia phi nương nương giữ lại.
Lý do là muội muội lỡ chân đá đổ bát cơm của con chó trong cung Gia phi.
Gia phi giận dữ, muốn đánh họ bằng roi, còn gửi lời mời ta đến xem.
Ta lập tức viện cớ bệnh từ chối khéo.
Buồn cười thật, đánh thì cứ đánh, có liên quan gì đến ta chứ?