Năm đó, khi sinh ra ta, mẫu thân đã tổn hại sức khỏe, chưa được bao lâu thì người qua đời.
Phụ thân ta chỉ đau buồn vài ngày, rồi nhanh chóng cưới kế mẫu vào cửa.
Qua hơn một năm, kế mẫu hạ sinh muội muội của ta.
Lúc này mọi chuyện mới thật sự rắc rối.
Kế mẫu xuất thân bình thường, nhưng tính tình hiếu thắng, luôn cảm thấy ta là trưởng nữ chính thất đứng trước sẽ che mờ ánh sáng của con gái bà ta.
Vì vậy, suốt bao năm qua, kế mẫu đối với ta lại vô cùng nuông chiều.
Quần áo, trang sức, phấn son, tất cả đều phải cho ta những thứ tốt nhất.
Ngay cả khi ta và muội muội có chút xích mích, bà ta cũng luôn vô điều kiện đứng về phía ta.
Nghe đâu bà gọi đó là “dồn ép đến chết.”
Người trong phủ thấy khó hiểu vô cùng.
Cứ như vậy, ta lớn lên thuận lợi mà không gặp trở ngại gì.
Cho đến khi ta đủ tuổi cập kê, dì ruột ta, vì nghĩ đến ân tình của mẫu thân khi còn sống, muốn gả ta cho biểu ca.
Biểu ca là người đức độ, nho nhã, ta cũng không có gì phản đối hôn sự này.
Nhưng kế mẫu lại muốn để muội muội thay ta mà gả đi.
Vì vậy, bà ta ngoài mặt thì từ chối khéo léo, nhưng sau lưng lại lén viết tên ta vào danh sách tuyển tú nữ tiến cung.
Sau đó, thánh chỉ nhập cung được ban xuống.
Hoàng thượng tuổi không còn trẻ, lại chẳng mấy ham mê nữ sắc, bao năm nay chưa từng sủng ái bất kỳ phi tần trẻ nào.
Người trong hậu cung không được ân sủng, sống còn thua cả chó ngoài cung.
Dì ruột ta lúc ấy nổi giận đùng đùng, đến phủ chửi rủa kế mẫu một trận, vạch trần hết mọi toan tính xấu xa của bà ta.
Cuối cùng, hôn sự của hai phủ cũng đổ bể.
Dì ta còn lớn tiếng tuyên bố: “Dù có phải cưới một con chó, cũng không bao giờ cưới con gái bà!”
Phải nói lúc đó, tình hình thật sự rất khó coi.
Ta cứ nghĩ cả đời này sẽ chẳng bao giờ gặp lại kế mẫu nữa.
Ai ngờ, chỉ nửa tháng sau khi ta thăng vị tần, liền nhận được thiếp từ gia đình.
Là trưởng bối trong nhà, không tiện không gặp.
Vì vậy, vào buổi chiều hôm sau, kế mẫu dẫn theo muội muội đến cung.
Vừa gặp mặt, kế mẫu đã nắm tay ta ân cần hỏi han.
Trà hết tách này đến tách khác, điểm tâm cũng được dâng lên hết lượt này đến lượt khác, nhưng hai người họ vẫn chưa có ý định cáo lui.
Trong lòng ta khó hiểu, nhưng cũng không tiện đuổi khách, đành ngồi bên cạnh cười gượng.
Chờ mãi, chờ đến lúc mặt trời sắp lặn, Hoàng thượng đến.
Vừa thấy bóng dáng áo bào vàng rực, muội muội vốn đang ngáp ngắn ngáp dài lập tức ngồi thẳng lưng.
Trong đầu ta bỗng lóe lên một tia sáng, đột nhiên hiểu ra ý đồ của kế mẫu.
Kế mẫu muốn muội muội quyến rũ Hoàng thượng!
Kế mẫu luôn tự hào rằng dung mạo và tài năng của muội muội không thua kém gì ta.
Dựa vào đâu ta được sủng ái, còn muội muội lại không?
Trên đời này tuyệt đối không thể có chuyện như vậy!
“Hoàng thượng giá lâm…”
Nghe tiếng nội thị tuyên chỉ, tất cả mọi người trong cung Vĩnh Thọ đều hành lễ.
Trong đó, dáng muội muội khom lưng mềm mại, thật là quyến rũ.
Hoàng thượng chầm chậm bước đến gần.
Ánh mắt người thoáng dừng lại trên muội muội một chút, rồi lướt qua.
“…Nha đầu gầy nhẳng này mặc đỏ đội xanh là thế nào vậy?”
Ta nghe rõ tiếng lòng của người.