Tên thái y kia chính là Hồ thái y, người từng kê thuốc cho Hoàng thượng.
Từ trước đến nay, sức khỏe của Hoàng thượng luôn do ông ta phụ trách.
Việc sủng ái những tú nữ mới nhập cung khiến Hoàng thượng hao tổn sức lực, Hồ thái y đã nhiều lần khuyên người nên nghỉ ngơi.
Nhưng Hoàng thượng vốn trọng thể diện, không chịu thừa nhận chuyện mình “không đủ sức” trước thiên hạ.
Hậu cung lại có bao nhiêu nữ nhân, mỗi người đều đầy mưu kế, người cũng chẳng thể tránh được.
Cuối cùng, hai người đành tìm ra một kế sách:
Phải loại bỏ kẻ hay gây chuyện nhất, chính là Quý phi!
Sau khi ta “sảy thai”, Hoàng thượng viện cớ rằng ta vì mất long thai mà thương tâm quá độ, liền thăng thêm chức vị cho ta.
Chưa kịp ngồi ấm ghế Huệ quý nhân, ta lại một lần nữa thăng tiến, trở thành Huệ tần.
Tần vị là chủ nhân của một cung, có cung điện riêng.
Hoàng thượng đã ban cho ta cung Vĩnh Thọ, nằm ngay bên cạnh Dưỡng Tâm Điện, để ta cư ngụ một mình.
Nói là cho ta, nhưng cách bài trí và trang hoàng nơi đây cơ bản chỉ là bản sao của Dưỡng Tâm Điện.
Chuyện sách vở, điểm tâm, thứ gì cũng chuẩn bị đầy đủ, xem chừng là Hoàng thượng bất cứ lúc nào cũng có thể tạm trú ở đây.
Bên ngoài, Hoàng thượng lại tuyên bố rằng Huệ tần vì sảy thai mà tinh thần tổn thương, cần được người thường xuyên đến thăm nom.
Từ đó, trong số bảy lần Hoàng thượng ghé hậu cung mỗi tháng, năm lần đều dành cho ta.
Hai lần còn lại, vì theo quy củ tổ tông, vào mồng một và ngày rằm, Hoàng thượng bắt buộc phải đến cung Hoàng hậu.
Đây quả thực là chuyện xưa nay hiếm thấy trong hậu cung, lần đầu tiên có một người được sủng ái như vậy!
Cả hậu cung đều sửng sốt.
Không ít người đêm đêm nghiến răng nguyền rủa ta là kẻ họa quốc.
Hừ! Họa quốc gì chứ!
Chỉ là một cô gái mới lớn thôi mà!
Nhưng trận “đơn sát” Quý phi đã giúp ta nổi danh khắp hậu cung, nhờ đó mà bề ngoài chẳng ai dám gây khó dễ cho ta.
Giữa lúc danh tiếng sủng phi của ta càng lúc càng lan rộng, ta nhận được thư từ gia đình.
Mẹ kế và muội muội cùng cha khác mẹ của ta muốn vào cung thăm ta.