Chương 1215: Bái kiến giáo chủ
Gã râu quai nón hiểu ra tất cả.
Người của thế gia Nam Cung đều là người luyện võ, tốc độ nhanh, chạy nhanh, nếu chia nhau ra chạy trốn thì chắc chắn có người sống sót.
Nhưng nhóm lính đánh thuê này thì khác.
Bọn họ chỉ là một đám người bình thường, không ai có tốc độ mạnh hơn tốc độ của những viên đạn, khi không có xe thì bọn họ hoàn toàn không thể thoát khỏi phạm vi núi Đông Hoàng.
Sau khi xử lý xong đám người thế gia Nam Cung, nếu Lâm Chính quay lại đuổi theo thì chắc chắn có thể đuổi kịp.
Đến lúc đó, Lâm Chính tính sổ với bọn họ thì không ai trong số họ có thể trốn thoát, tất cả đều phải chết!
Vì vậy, gã đàn ông vạm vỡ quyết định hạ gục đám người thế gia Nam Cung này trước, tự cứu lấy mạng sống của mình.
"Chết tiệt, không ngờ ông đây lại thuê phải đám người ăn cháo đá bát!", gã râu quai nón tức giận mắng chửi.
"Ăn cháo đá bát ư? Hừ, trước khi nhận nhiệm vụ, ông đây đã hỏi mày, nhiệm vụ này có khó giải quyết không? Nếu là người học võ thì ông đây sẽ không nhận, mày nói không phải người học võ, chỉ là một bác sĩ, nhưng kết quả thì sao? Mẹ kiếp! Người này mà là bác sĩ sao? Siêu nhân thì có! Ông đây đánh lại được à? Mày bán đứng bọn tao, còn bảo bọn tao ăn cháo đá bát hả? Trên đời này còn có việc vô lý như vậy ư?”, tên cầm đầu đám lính đánh thuê lạnh lùng nói.
"Mày...”
Gã râu quai nón nôn nóng, gầm một tiếng rồi đột nhiên nhào người về phía trước, áp sát tên cầm đầu của đám lính đánh thuê.
"A!"
Tên cầm đầu của đám lính đánh thuê hoảng hốt, nổ súng ngay lập tức.
Nhưng khoảng cách quá gần, hơn nữa tốc độ của đối phương quá nhanh, viên đạn thậm chí còn không chạm vào người đối phương.
Tên cầm đầu đám lính đánh thuê tái mặt vì sợ hãi, liên tiếp lùi về phía sau.
May mắn thay, mục tiêu của gã râu quai nón không phải là hắn, sau khi đến gần, gã râu quai nón bất ngờ giật lấy khẩu súng trong tay của tên cầm đầu của đám lính đánh thuê.
Bùm!
Khẩu súng thay hình đổi dạng ngay tại chỗ.
Gã râu quai nón chạy về phía trước.
Mục đích của hắn là rời khỏi đây.
Nhưng mới chạy được vài bước, tốc độ của hắn dần chậm lại, vẻ khiếp sợ trên mặt dần trở nên rõ ràng hơn.
Lâm Chính vốn dĩ đang ở phía sau, không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn.
Lúc này những người có mặt mới phản ứng lại.
Có rất nhiều cặp mắt quan sát nhưng không ai phát hiện ra Lâm Chính đi đến trước mặt gã râu quai nón từ lúc nào...
Thực lực chênh lệch quá xa.
Sắc mặt đám người trong thế gia Nam Cung đều xám như tro tàn, trái tim nguội lạnh.
Đám lính đánh thuê cũng nơm nớp lo sợ, run bần bật.
Người này còn là con người không? Đây là tốc độ của con người sao?
Họ cảm thấy may mắn với quyết định của tên cầm đầu.
Nếu lựa chọn tiếp tục đối đầu với người này e rằng cái chết sẽ càng thảm hại hơn nhỉ?
"Bọn ta đầu hàng... đầu hàng... thần y Lâm, bọn ta không chạy nữa...”
Gã râu quai nón quỳ trên mặt đất, cơ thể mệt mỏi không có sức sống, khàn giọng nói.
"Thực ra, cho dù bọn mày chia nhau ra chạy trốn, cũng không thoát khỏi nơi này được đâu”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ý của thần y Lâm… là gì?”, gã râu quai nón hơi ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu nhìn Lâm Chính.
Mãi đến lúc này, hắn mới chú ý đến điều gì đó, tầm mắt vội vàng chuyển dời từ chỗ Lâm Chính nhìn khắp bốn phương tám hướng.
Lúc này hắn mới thấy từ khắp mọi hướng đều xuất hiện số lượng lớn bóng người.
Tất cả đều nhìn về phía này, dần dần tiến lại gần hơn.
"Người của Đông Hoàng Giáo ư?"
Gã râu quai nón thất thanh hô lên.
Hắn nhận ra cách ăn mặc của đám người này, đây chính là trang phục của người Đông Hoàng Giáo!
Hơn nữa nhìn những bộ trang phục này... hoàn toàn không giống đệ tử bình thường?
Nhóm người này là ai?
"Chuyện gì thế này? Sao người của Đông Hoàng Giáo lại ở đây?"
Sắc mặt của gã râu quai nón vô cùng tái nhợt.
Tình hình đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.
Sở dĩ hắn không dám dẫn người vào trong núi tìm kiếm tung tích của Lâm Chính, chỉ dám canh gác ở ngoài núi, là bởi vì hắn không muốn dính líu gì tới người của Đông Hoàng Giáo, nhưng hắn không ngờ được rằng đám người này lại ra ngoài núi...
Nhưng đám người này xuất hiện cũng đúng lúc.
Đây là một thời cơ.
Đúng là thời cơ tốt để sống sót...
"Nếu có thể khiêu khích mối quan hệ giữa Đông Hoàng Giáo và thần y Lâm, để hai bên chém giết lẫn nhau thì nói không chừng hắn có thể thừa dịp hỗn loạn chạy trốn!"
Gã râu quai nón nghĩ đến đây, vội vàng nhìn thuộc hạ của mình, không ngừng nháy mắt với bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, vô số người của Đông Hoàng Giáo từ các phía đột nhiên quỳ một chân với Lâm Chính, rối rít hô lớn: "Bái kiến giáo chủ!"
Âm thanh hùng hồn, vô cùng uy thế.
Đám người thế gia Nam Cung chết lặng.
“Bái kiến... giáo chủ ư?” gã râu quai nón ngây ngốc nhìn đám người Đông Hoàng Giáo, sau đó lại nhìn người bên mình, đầu óc rối bời không nghĩ được gì.
"Giáo chủ? Giáo chủ gì cơ?"
"Đông Hoàng Giáo các người có giáo chủ từ khi nào thế?”
"Các người đang quỳ với ai vậy? Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Đám người thế gia Nam Cung không có cách nào chấp nhận được, đôi mắt trừng lớn, biểu cảm hơi điên cuồng.
Thật ra trong lòng rất nhiều người đều đã có đáp án.
Một đáp án khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được.