Lời nói của các giáo chúng Đông Hoàng Giáo như sét đánh giữa trời quang, khiến những người này đầu óc choáng váng.
Bọn họ không ngờ thần y Lâm lại là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo.
Nghĩ đến đây, gã râu quai nón bỗng lạnh sống lưng, trán đổ mồ hôi.
"Giáo chủ Đông Hoàng Giáo? Đông Hoàng Thần Quân? Sao có thể chứ? Sao có thể như vậy chứ?".
"Vậy tức là... thế gia Nam Cung chúng ta đang giao thủ với Đông Hoàng Giáo sao?".
"Chết rồi, lần này... lần này thì chết thật rồi..."
"Mau, phải báo chuyện này với gia chủ, mau báo với gia chủ".
Gã râu quai nón ngẩng phắt đầu lên, quát đồng bọn của mình.
Đồng bọn của hắn lập tức lấy điện thoại ra, định gọi đến một số.
Nhưng người kia vừa lấy điện thoại ra, đã bị người của Đông Hoàng Giáo ở bên cạnh giẫm lên cánh tay.
Tiếng xương gãy vang lên.
"A!".
Tiếng hét thảm thiết thấu trời xanh.
Bàn tay cầm điện thoại gần như bị giẫm gãy, chủ nhân của nó đau đến mức ngất luôn tại chỗ.
"Tao nghĩ bọn mày đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho bọn mày đấy", Lâm Chính cất bước đi tới, sắc mặt lạnh tanh.
Đám người kia run rẩy, ai nấy tái mét mặt.
"Mày có còn nhớ những lời tao nói lúc trước không?", Lâm Chính ngồi xuống bên cạnh gã đàn ông kia, bình tĩnh hỏi.
"Thần y Lâm, cậu... cậu muốn làm gì?", gã râu quai nón run giọng nói, hắn muốn giữ cho bản thân thật bình tĩnh, nhưng lực bất tòng tâm.
Cục diện này khiến người ta quá ngột ngạt.
"Tao hỏi, mày trả lời, nếu mày không nói, thì tao chỉ đành chôn bọn mày ở đây vậy", Lâm Chính hạ giọng nói.
Gã râu quai nón há miệng, ánh mắt đầy sợ hãi.
"Thần y Lâm, Lâm giáo chủ, xin hãy tha mạng... xin hãy tha mạng..."
Hắn run rẩy kêu lên, dường như phòng tuyến tâm lý sắp sụp đổ.
"Hiện giờ thế gia Nam Cung có những kế hoạch nào nhằm vào tao?", Lâm Chính hỏi.
"Việc... việc này...", gã râu quai nón do dự.
Lưu Mã ở bên cạnh bước mấy bước tới, rút kiếm bên hông ra, dí vào cổ gã râu quai nón.
Lưỡi kiếm sắc ngọt cứa rách da thịt ở cổ hắn.
Máu tươi rỉ ra, khiến cho hắn sợ hãi đến mức hồn vía lên mây.
"Thế gia Nam Cung chúng tôi có rất nhiều kế hoạch nhằm vào cậu, từ công ty của cậu đến cá nhân cậu, từ bản thân cậu đến bạn bè xung quanh cậu..."
Gã râu quai nón kêu lên.
Lâm Chính nghe thấy thế, ánh mắt bỗng lạnh đi.
"Công ty đến cá nhân, bản thân đến bạn bè... Thế gia Nam Cung muốn đuổi cùng giết tận tao sao?".
Gã râu quai nón không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống.
Lâm Chính hít sâu một hơi, không nói lời nào, vẻ mặt vô cùng u ám.
Thực ra anh biết rất rõ.
Với những đại gia tộc siêu cấp như thế gia Nam Cung, thì bọn họ đã không còn quan tâm đến lợi ích nữa.
Tiền, bọn họ tiêu mãi không hết.
Mạng lưới quan hệ, chỗ nào họ cũng chen vào được.
Bây giờ bọn họ chỉ quan tâm đến hai chữ.
Thể diện.
Bọn họ muốn thông qua uy thế, thông qua thủ đoạn để khiến người đời biết đến bọn họ, sợ hãi bọn họ.
Thế nên bọn họ không thể đánh mất thể diện được.
Cũng cực kỳ xem trọng thể diện.
Những người mà tiêu diệt cả một gia tộc chi nhánh như Lâm Chính là người mà bọn họ không thể tha thứ nhất.
Vì thế, bọn họ muốn dùng những thủ đoạn tuyệt tình nhất, tàn nhẫn nhất để giết Lâm Chính.
"Hiện giờ thế gia Nam Cung bọn mày cài cắm những tai mắt nào ở Giang Thành? Liên lạc với bọn họ kiểu gì?", Lâm Chính đanh mắt nhìn gã râu quai nón, lạnh lùng chất vấn.
"Tôi... tôi... tôi không biết...", hắn ta lắp bắp, nhỏ giọng nói.
"Xem ra thủ đoạn của tao vẫn còn nhẹ quá".
Lâm Chính ngẩng đầu lên nhìn Lưu Mã: "Đông Hoàng Giáo chúng ta có những hình phạt nghiêm khắc nào? Giới thiệu cho anh ta biết đi!".
"Vâng, giáo chủ!".
Lưu Mã ôm quyền rồi đi tới, bắt đầu giảng giải cho gã râu quai nón nghe.
"Đông Hoàng Giáo chúng tôi có tổng cộng 217 loại khổ hình, trong đó có một loại tên là Cạo Gió. Đương nhiên không phải là cạo gió theo nghĩa thông thường, mà là dùng một con dao sắc lột da của phạm nhân, rồi dùng công cụ cạo gió bọc muối lại, cạo tổ chức dưới lớp da".
"Loại hình pháp thứ hai là Lóc Xương. Chúng tôi có phương pháp chữa trị đặc biệt, có thể tháo rời xương khớp của cậu ra, rồi lại lắp vào. Đương nhiên, quá trình này có lẽ rất đau đớn, bởi vì chúng tôi sẽ cho cậu uống canh tỉnh táo trong suốt quá trình tháo lắp, để cậu luôn giữ được sự tỉnh táo, cậu sẽ cảm thấy đau đớn gấp đôi bình thường".
"Loại hình pháp thứ ba là Khoét Tim…"
…
Lưu Mã miêu tả tỉ mỉ cặn kẽ cho gã râu quai nón nghe.
Mỗi câu mỗi chữ của ông ta lại khiến hắn run lên bần bật.
Khổ hình của Đông Hoàng Giáo không có bao nhiêu thủ đoạn hiếm gặp cổ quái, nhưng cho dù là khổ hình bình thường nhất, thì cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Lúc này, đừng nói là gã râu quai nón, ngay cả những người khác của thế gia Nam Cung cũng bị dọa cho hồn vía lên mây. Có mấy người còn tè luôn ra quần.
"Tao hỏi mày lần cuối, rốt cuộc các tai mắt của thế gia Nam Cung ở đâu của Giang Thành? Liên lạc thế nào? Đây là cơ hội duy nhất, cũng là cơ hội cuối cùng của mày", Lâm Chính sấn lại gần gã râu quai nón, rồi nói.
Tuy giọng nói của anh rất bình thản, nhưng lời nói lại khiến người ta nổi da gà.
Gã râu quai nón run rẩy một lát, cuối cùng không chịu được nữa, kêu lên.
"Tôi nói... tôi nói! Tôi nói hết..."
"Vậy mới phải chứ".
Lâm Chính gật đầu.
Gã râu quai nón nhanh chóng khai hết mọi chuyện.
Lâm Chính trầm ngâm một lúc rồi phất tay: "Đưa bọn họ về, cứ nhốt lại đã".
"Giáo chủ, chẳng phải cậu đã nói là sẽ tha cho chúng tôi sao? Giáo chủ!", gã râu quai nón cuống quýt kêu lên.
"Tao nói tha cho bọn mày lúc nào vậy? Tao chỉ nói là không giết thôi mà", Lâm Chính liếc mắt nhìn hắn: "Mày cứ ở Đông Hoàng Giáo tạm đi, chờ tao kiểm tra xem những lời nói của mày là thật hay không, thì mới thả ra. Đương nhiên, điều kiện là mày phải phối hợp với tao, dù sao mày cũng hiểu rõ về thế gia Nam Cung hơn tao".
Gã râu quai nón biến sắc.
Ý của Lâm Chính đã rất rõ ràng.
Anh mà không tiêu diệt được thế gia Nam Cung, thì bọn họ đừng hòng rời khỏi Đông Hoàng Giáo.
"Đưa đi", Lâm Chính nói.
"Vâng, giáo chủ".
Lưu Mã ôm quyền, rồi nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh.
Người kia lập tức áp giải những người này đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!