Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Bây giờ Lâm Chính vẫn chưa muốn để lộ thân phận. 

Như vậy thì các con át chủ bài của anh sẽ bị ít đi, thế gia Nam Cung có nhiều điểm để nhắm vào thì anh sẽ gặp nhiều bất tiện hơn. 

Rõ ràng đám lính đánh thuê này là loại người gió chiều nào theo chiều ấy, cứ thế thả bọn họ thì sẽ không giữ được bí mật nữa. 

Nhưng Lâm Chính cũng không phải là động vật máu lạnh, đối phương chỉ muốn được sống, anh không cần phải giết hết bọn họ làm gì cả, như vậy thì có vẻ mất nhân đạo quá. 

Anh không muốn khiến người của Đông Hoàng Giáo cảm thấy anh là một giáo chủ tàn bạo. 

Giải quyết xong những người này, Lâm Chính hỏa tốc đến Giang Thành, trên đường đi gọi điện thoại lại cho Mã Hải. 

"Lập tức phái người theo dõi mấy địa điểm này, đừng phái người của ông, phái người của Kỳ Lân Môn, người của ông không theo dõi được đâu". 

"Vâng, Chủ tịch Lâm". 

Mã Hải nhận được tin, lập tức bắt tay vào sắp xếp. 

Hiện giờ Giang Thành cực kỳ không yên bình. 

Ngày nào cũng có vài chuyện "ngoài ý muốn" xảy ra, thời sự đưa tin không ngớt. 

Những người tinh mắt phát hiện ra, hầu hết người bị hại của những vụ việc "ngoài ý muốn" này đều có liên quan đến tập đoàn Dương Hoa. 

Thế là trên mạng xuất hiện không ít dư luận, nói rằng có người đang tiến hành trả thù nhằm vào Dương Hoa. 

Sau chuyện của Nhậm Quy, danh tiếng của Dương Hoa lên như diều gặp gió, rất được lòng mọi người. Thế nên sau khi có lời đồn đoán này, không ít cư dân mạng đã lên tiếng ủng hộ Dương Hoa mang tính tự phát, còn gửi kết quả điều tra của bọn họ đến một số ban ngành. 

Nhưng những kết quả này đều như đá chìm đáy biển, hơn nữa những dư luận và tốp tìm kiếm trên mạng đều bị dìm xuống. 

Điều này khiến rất nhiều người hiểu ra, người muốn xuống tay với Dương Hoa... không phải là nhân vật đơn giản. 

"Con gái". 

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, sau đó một người phụ nữ trung niên xông vào như bị điên. 

Cung Hỉ Vân ở trong phòng giật nảy mình, theo bản năng định rút súng ở bên hông ra, đến khi nhìn rõ người kia thì mới thở phào nhẹ nhõm. 

Hóa ra là Trương Tinh Vũ. 

Tô Quảng cũng đến, ông ta đứng ở cửa, sắc mặt rất tiều tụy. 

Thời gian này hai người thường đến đây với Tô Nhu. 

Sau khi biết Tô Nhu xảy ra chuyện, hai người rất lo lắng. 

"Con gái, sao con lại dại dột như vậy? Tại sao con lại nghĩ quẩn như vậy? Mắt con đã thế này rồi, nếu con có mệnh hệ gì, thì mẹ phải sống sao đây?", Trương Tinh Vũ ôm chầm lấy Tô Nhu, khóc lóc thảm thiết. 

"Mẹ, con cũng không còn cách nào khác...", Tô Nhu cũng không khỏi nghẹn ngào. 

"Con không thể làm theo lời mẹ nói sao?", Trương Tinh Vũ đặt tay lên vai cô, vừa khóc vừa nói. 

Tô Nhu lẳng lặng rơi nước mắt, chẳng nói chẳng rằng. 

"Cô Cung, cô có thể tránh mặt một lát không? Tôi muốn nói chuyện riêng với Tiểu Nhu", Trương Tinh Vũ lau nước mắt, nói với Cung Hỉ Vân. 

Cung Hỉ Vân chần chừ một lát, khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài. 

Cửa được khép lại. 

Cung Hỉ Vân đứng ở bên ngoài, Tô Quảng cũng không vào trong, chỉ đứng im một chỗ, vẻ mặt bồn chồn bất an. 

"Ông Tô, xin ông cứ yên tâm, thời gian này chúng tôi sẽ theo sát cô Tô Nhu, đảm bảo không để cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn", Cung Hỉ Vân an ủi. 

"Làm phiền cô Cung rồi". 

"Đây là việc tôi nên làm mà". 

"Nhờ cô gửi lời cảm ơn của chúng tôi đến Chủ tịch Lâm, nếu không có cậu ấy ra tay, thì chắc là Tiểu Nhu đã bị mù rồi", Tô Quảng thở dài nói. 

"Ông Tô quá lời rồi", Cung Hỉ Vân mỉm cười, cũng không nhiều lời nữa. 

Khoảng 10 phút sau, Trương Tinh Vũ mới lau nước mắt ra khỏi phòng bệnh. 

Bà ta chẳng nói chẳmg rằng, vừa lau nước mắt vừa kéo tay Tô Quảng định rời đi. 

Tô Quảng vội nhỏ giọng hỏi: "Nó đồng ý chưa?". 

Nhưng Trương Tinh Vũ không trả lời, nghẹn ngào kéo Tô Quảng đi bằng được. 

Cung Hỉ Vân không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, lúc quay vào phòng mới thấy Tô Nhu đang ngồi ngây ra như phỗng ở mép giường. 

Cô không còn khóc nữa. 

Nhưng gương mặt trắng bệch một cách đáng sợ. 

Mười ngón tay cô xoắn vào nhau, dùng sức hơi mạnh, dường như muốn bẻ gãy ngón tay. 

Băng vải quấn quanh mắt đã bị nước mắt thấm ướt. 

"Cô Tô, cô không sao chứ?", Cung Hỉ Vân cảm thấy có chút khác lạ, dè dặt hỏi. 

"Tôi... tôi không sao...", Tô Nhu ngoảnh sang. 

 "Cô Tô, dù cô có phiền não hay nỗi khổ tâm gì thì hãy cứ gác lại đã. Chờ Chủ tịch Lâm quay lại thì cô nói với cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ nghĩ cách giải quyết giúp cô, cô tuyệt đối đừng nghĩ quẩn nữa", Cung Hỉ Vân khuyên nhủ. 

Tô Nhu hít sâu một hơi, khuôn mặt tái nhợt khẽ gật đầu. 

"Tôi biết rồi, cô đừng lo cho tôi nữa, thời gian này đã làm phiền cô rồi". 

"Cô Tô khách sáo quá". 

Hàn huyên hai câu xong, Cung Hỉ Vân liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. 

Nhiệm vụ của cô ta là trông chừng Tô Nhu. 

Canh 24 tiếng, một tấc không rời. 

Nhưng không biết tại sao, cô ta cứ có cảm giác Tô Nhu rất lạ. 

Từ lúc Trương Tinh Vũ rời đi... thì càng ngày càng lạ. 

Nhưng cô ta không nói rõ được là có vấn đề ở đâu... 

Thôi kệ đi. 

Cung Hỉ Vân nhắm mắt lại, định nghỉ một lát. 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement