Chương 1336: Nổi giận
Lâm Chính tìm nhân viên của Dương Hoa trả tiền xe, sau đó vội vã đến số 222 đường Mã Dao.
Tài xế đó được số tiền gấp ba, trong lòng cực kỳ vui vẻ, vẫy tay: “Đơn này miễn phí!”, sau đó chở Lâm Chính đi tiếp.
Số 222 đường Mã Dao khá xa, đi nửa tiếng mới tới nơi.
Đây là vùng ngoại ô, dòng xe rất ít, cực kỳ yên tĩnh.
Xuống xe, Lâm Chính đi vào tòa nhà cũ bên đường.
Dưới lầu là một tiệm sửa xe, tường đen kịt, mùi dầu máy nồng nặc.
Lâm Chính đi dọc theo lối lên cầu thang nhỏ hẹp.
Đến lầu hai.
Cộc cộc cộc.
Lâm Chính gõ cửa, nhưng không ai ra mở.
Anh nhíu mày, dán tai vào sát cửa nghe, lại có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập khe khẽ ở bên kia cửa.
Dường như người bên trong đang cố ý che giấu động tĩnh của mình, tránh bị Lâm Chính ở ngoài cửa nghe thấy.
Nghĩ đến đó, Lâm Chính không do dự nữa, nắm tay nắm cửa, sau đó dùng sức kéo ra.
Rắc!
Tay nắm cửa bị kéo hư, lộ ra lỗ khóa ở bên trong.
Lâm Chính đánh tới một chỉ.
Khóa ở bên trong bị biến dạng, cửa bị anh đẩy ra một cách dễ dàng.
“Á!”.
Người trong phòng sợ đến mức la lên liên tục, vội vàng bỏ chạy.
Lâm Chính chui vào trong, bấy giờ mới phát hiện người trong này là Lạc Thiên!
“Đừng qua đây, anh dám qua đây, tôi… tôi sẽ không khách sáo đâu!”.
Không biết Lạc Thiên lấy đâu ra con dao gọt hoa quả, run rẩy hét lên.
Nhưng khi nhìn thấy rõ là Lâm Chính, dao gọt hoa quả trong tay cô ấy không tự chủ trượt xuống, rơi xuống đất.
“Lâm Chính…”.
Lạc Thiên che miệng, nước mắt lăn tròn trong mắt. Cuối cùng cô ấy mặc kệ tất cả, chạy tới ôm chầm lấy Lâm Chính, khóc nức nở.
Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn ôm lấy Lạc Thiên, nhẹ giọng an ủi.
Anh có thể cảm nhận được Lạc Thiên đang rất sợ hãi.
Dù là lúc này, cơ thể cô ấy cũng đang run rẩy không ngừng.
“Tiểu Thiên, không sao rồi, đừng sợ, không ai có thể làm hại cô!”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Lâm Chính, anh không sao thì tốt, anh không sao thì tốt, bọn họ nói anh chết rồi”, Lạc Thiên giàn giụa, nghẹn ngào nói.
“Sao tôi lại chết? Không phải tôi đã nói trong vòng năm ngày tôi nhất định sẽ trở lại sao?”, Lâm Chính nói.
Lạc Thiên khẽ gật đầu, không ngừng lau nước mắt.
“Được rồi Tiểu Thiên, nói tôi nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dương Hoa có chuyện gì? Học viện Huyền Y Phái lại làm sao? Những chuyện này… có phải là do người của thôn Dược Vương làm không?”, Lâm Chính nghiêm mặt hỏi.
“Những chuyện này đều là người của thôn Dược Vương làm, bọn họ buộc Học viện Huyền Y Phái phải giao cô Nhan Khả Nhi ra. Cụ Tần không chịu giao ra, bọn họ bắt đầu âm thầm giở thủ đoạn! Bọn họ cho người dùng danh nghĩa tranh chấp y tế xông vào học viện, bắt đầu đập phá bừa bãi, sau đó lại cho cao thủ lẻn vào ám sát thành viên nòng cốt của Học viện Huyền Y Phái. May là phòng ngự của chúng ta tốt, kịp thời ngăn chặn bọn họ, nhưng cũng gây ra thương vong không nhỏ. Hơn nữa, chuyện lần này quá tồi tệ, ảnh hưởng rất lớn khiến học viện không thể không đóng cửa”.
“Vậy Dương Hoa… có chuyện gì xảy ra? Mấy người Mã Hải bị làm sao?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Bọn họ bị hạ độc…”.
Lạc Thiên vừa khóc vừa nói.
“Hạ độc?’.
“Vì tôi học ở học viện, người ngoài đều biết quan hệ giữa tôi và thần y Lâm rất tốt, nên người của thôn Dược Vương định hại tôi. Sau khi học viện xảy ra bạo loạn, ông Từ Thiên đã đưa tôi đến Dương Hoa lánh nạn, nào ngờ tôi ở Dương Hoa chưa được bao lâu thì phát hiện không ít người của công ty Dương Hoa đột nhiên ngã gục, miệng trào bọt mép, tính mạng gặp nguy hiểm. Mã tổng lo rằng người của thôn Dược Vương sẽ xông vào công ty nên đã đưa tôi đến nơi này. Nhưng khi tôi đi rồi, Mã tổng… ông ấy cũng trúng độc…”, Lạc Thiên rơi nước mắt, vẻ mặt đầy đau khổ.
“Người của thôn Dược Vương hạ độc, các cô hoàn toàn không thể phòng bị được… Trước đó tôi nhìn thấy rất nhiều người ở Dương Hoa trúng độc mà chết, xem ra người của thôn Dược Vương dự định sẽ giết chết mọi người”, Lâm Chính lộ ra vẻ mặt dữ tợn, khản giọng nói: “Nếu bọn họ đã quyết tâm đuổi tận giết tuyệt, vậy thì đừng trách tôi”.
“Lâm Chính, chúng ta không thể đối phó với bọn họ. Người của thôn Dược Vương có sức mạnh quá lớn, chúng ta chỉ có thể chạy trốn, vẫn nên nghĩ cách rời khỏi đây, tạm thời đến nơi khác tránh sóng gió”, Lạc Thiên vội nói.
“Không vội, Tiểu Thiên, điện thoại của cô đâu? Điện thoại tôi hết pin, tôi phải hỏi xem tình hình bên phía Tần Bách Tùng”, Lâm Chính nói.
“Điện thoại tôi ở trong phòng, tôi sẽ đi lấy”.
Lạc Thiên nói xong định đi vào trong.
Nhưng đúng lúc đó, chợt có mấy bóng người đột nhiên xông vào, lao về phía Lạc Thiên.
“Hả?”.
Vẻ mặt Lâm Chính lập tức căng thẳng, trong mắt lộ ra sự dữ tợn.
“Lạc Thiên ở đây! Mau tiêu diệt cô ta!”.
“Giết!”.
Tiếng la hét cấp bách vang lên, mấy bóng người đó đồng loạt nhảy vọt về phía Lạc Thiên. Một trong số họ rút dao găm, nhắm thẳng về phía tim Lạc Thiên.
“A!”.
Lạc Thiên kêu lên kinh hãi, nguy hiểm đột ngột ập tới khiến đầu óc cô ấy không kịp phản ứng.
Khoảnh khắc dao găm đâm về phía Lạc Thiên, bên cạnh đột nhiên có một cánh tay vươn ra, nắm lấy cổ tay cầm dao găm.
Dao găm dừng lại trước tim Lạc Thiên ba tấc.
“Cái gì?”, người đó kêu lên thất thanh.
Lạc Thiên sợ đến mức liên tục lùi lại.
“Giải quyết người đó trước!”.
Hai người khác quát lên, xông về phía Lâm Chính.
Lâm Chính dâng lên sát ý, đột nhiên dùng sức.
Rắc!
Cổ tay của người đó bị bóp gãy, gã la lên thảm thiết.
Nhưng gã còn chưa kịp phát ra tiếng, Lâm Chính đấm một cú vào đầu gã.
Bùm!
Đầu người đó lập tức nổ tung tại chỗ như quả dưa hấu bị bổ nát.
“A!”.
Tiếng la sợ hãi vang vọng tứ phía.
Lạc Thiên suýt chút nữa ngất đi.
Hai người còn lại cũng tái mặt, tràn đầy kinh hãi.
Người này là ai? Sao thủ đoạn lại ghê rợn như vậy?
“Giết!”.
Hai người nọ nghiến răng, rút dao đâm về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại phớt lờ con dao đó, đánh thật mạnh vào mặt người còn lại.
Roạt!
Âm thanh quỷ dị vang lên.
Nửa gương mặt người đó… lại bị Lâm Chính tát bay, cổ gã bị sức mạnh to lớn làm cong vẹo, ngã xuống đất tắt thở ngay tức khắc.
“Chết đi!”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!