Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Chương 1337: Trảm tận giết tuyệt?

Loại người vung quyền là nát đầu, ném người như ném chó, hơn nữa còn đao thương bất nhập… không phải quái vật thì còn là gì? 

Dù người của thôn Dược Vương này hiểu nhiều biết rộng, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy ai đáng sợ như vậy… 

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi nói với anh… Tôi là người của thôn Dược Vương, cầu xin anh đừng giết tôi, anh hỏi tôi điều gì tôi cũng nói với anh…”, người đó hoàn toàn bị dọa sợ, run lẩy bẩy, vội la lên. 

“Lần này thôn Dược Vương định làm gì? Đuổi tận giết tuyệt sao?”, Lâm Chính dữ tợn hỏi. 

“Người bên trên nói phải trảm tận giết tuyệt… Dù gì lần này thôn Dược Vương chúng tôi cũng đã mất hết, mặt mũi không còn, nếu không đuổi tận giết tuyệt thì không thể lập uy, mặt mũi của thôn Dược Vương… sẽ không giữ được…”, người đó sợ đến mức gần như dùng giọng khóc để nói. 

“Chỉ vì thế mà các người giết bao nhiêu người như vậy? Chỉ vì thế mà các người tùy tiện dùng độc tàn sát người vô tội?”. 

Lâm Chính nhìn chằm chằm người đó, giọng nói dần trở nên lạnh lùng, nhưng trong đó chất chứa cơn giận gần như không thể kìm chế… 

“Tôi… Tôi không biết, đây là ý của cấp trên… Tôi thật sự không biết gì cả…”, người đó muốn khóc mà không có nước mắt. 

Lâm Chính siết chặt nắm đấm: “Bây giờ ở Giang Thành còn bao nhiêu người của thôn Dược Vương?”. 

“Có… Có hơn một nghìn người, đều là tinh nhuệ từ trong thôn…”. 

“Tinh nhuệ?”. 

“Người trong thôn… đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, chúng tôi chỉ là nhóm yếu nhất, dù sao cũng chỉ có nhiệm vụ giết phụ nữ tay yếu chân mềm…”, người đó run rẩy nói. 

“Vậy làm sao các người tìm được chỗ này?”, Lâm Chính hỏi. 

“Chúng tôi cũng có không ít tai mắt ở Giang Thành, có… có người cung cấp tin tình báo cho chúng tôi…”. 

“Nói tên bọn họ cho tôi”, Lâm Chính nói. 

“Được… Được, chỉ cần đừng giết tôi, chuyện gì tôi cũng nói!”. 

Người đó hoàn toàn bị dọa sợ vỡ mật, nói ra tất cả những tai mắt của thôn Dược Vương cài vào Giang Thành. 

Lâm Chính càng nghe càng thấy lòng nguội lạnh. 

Lạc Thiên càng nghe, tim càng đập nhanh đến sợ. 

Bởi vì trong số đó cũng có người bọn họ quen biết là tai mắt của thôn Dược Vương. 

Tai mắt của thôn Dược Vương lại cài đến tận đây! 

Một trong số đó thậm chí còn là hàng xóm của y quán Lạc Thiên… 

“Thôn Dược Vương… vươn cánh tay dài thật!”, Lâm Chính lạnh lùng nói. 

Lúc này, điện thoại trong túi người đàn ông đột nhiên rung lên. 

Lâm Chính đưa mắt nhìn sang: “Mở loa ngoài, bắt máy!”. 

“Vâng… Vâng…”. 

Người đó run rẩy lấy điện thoại ra, ấn nút nghe. 

“A Hạo! Cô chủ đã về! Tất cả mọi người lập tức rút quân, về thôn”, trong điện thoại vang lên một giọng nói trầm thấp. 

Người đó mở miệng, muốn nói nhưng lại không dám nói. 

Cô chủ? 

Chắc chắn là Nhan Khả Nhi! 

Lâm Chính dùng ánh mắt ra hiệu cho gã. 

Người đó mới cố gắng giả vờ bình tĩnh, đáp: “Tôi… Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ về ngay”. 

“Được… A Hạo, cậu không sao chứ? Sao giọng nói lạ vậy?”. 

“Không… Không sao, chỉ là trời nóng quá… Vậy tôi cúp máy trước đây”. 

Người đó cười gượng, sau đó cúp máy. 

Lúc này, Lâm Chính ngăn gã lại, đưa mắt ra hiệu cho gã. 

Người đó sững sờ một lúc, lập tức hiểu được ý của Lâm Chính. 

“À đúng rồi… Cô chủ hiện đang ở đâu?”, người đó giả vờ tình cờ hỏi. 

“Còn ở đâu được, đương nhiên là về thôn rồi! Hừ, nếu không phải cô chủ dùng cái chết uy hiếp thì người bên trên chắc chắn sẽ giết chết toàn bộ người liên quan đến thần y Lâm!”. 

“Nói vậy là… người bên trên định tha cho người bên phía thần y Lâm?”, người đó run giọng hỏi. 

“Tha? Cậu nghĩ về người bên trên của chúng ta đơn giản quá! Lần này thôn Dược Vương chúng ta mất thể diện lớn như vậy, sao có thể cứ thế bỏ qua? Bây giờ rút người về là vì lo cô chủ sẽ làm chuyện gì quá khích, trấn an cô chủ mà thôi, để cô chủ yên tâm hoàn thành kế hoạch trăm năm của thôn Dược Vương chúng ta. Đợi đại sự hoàn thành, người bên trên ắt sẽ quay lại giải quyết người bên phía thần y Lâm. Đến lúc đó có bao nhiêu tính bấy nhiêu, không để một ai thoát”, giọng nói trong điện thoại dần trở nên lạnh lùng. 

Người đó kinh hãi, mở lớn mắt nhìn Lâm Chính. 

Lúc này, vẻ mặt Lâm Chính tĩnh lặng như nước, không lên tiếng. 

Tút. 

Điện thoại bị cúp máy. 

“Anh thấy được… được rồi chứ? Tha cho tôi đi…”, người đó cầm điện thoại, run rẩy nói. 

Nhưng gã còn chưa nói xong. 

Bộp! 

Một cánh tay đã đánh xuyên qua ngực gã, đánh nát tim gã. 

Cả người gã run lên, trừng to mắt nhìn Lâm Chính. Gã há miệng muốn nói gì đó, nhưng không thốt lên được chữ nào, ngược lại là máu trào ra… 

Phịch! 

Người đó ngã xuống đất, không còn hơi thở. 

Lạc Thiên sợ đến mức suýt thì ngất xỉu. 

Cô ấy chưa bao giờ thấy mặt tàn ác như vậy của Lâm Chính. 

Lần này anh đã thật sự nổi giận. 

Mỗi một chiêu đều là sát chiêu, tuyệt đối không nương tay. 

“Lâm Chính, anh… anh không sao chứ?”. 

Lạc Thiên rúc trong góc, như mèo con bị dọa sợ. 

“Tôi không sao”. 

Lâm Chính hít sâu một hơi, khản giọng nói: “Không dọa cô sợ đấy chứ…”. 

“Không… không sao…”. 

“Xem ra tôi vẫn còn quá nhân từ, thôn Dược Vương ác độc hơn tôi nghĩ nhiều”. 

Lâm Chính lộ ra ánh mắt dữ tợn, nhỏ giọng nói: “Tôi nhất định sẽ nhanh chóng diệt trừ thôn Dược Vương, vả lại… chắc chắn bây giờ Khả Nhi đang rất nguy hiểm, tôi phải đến thôn Dược Vương cứu cô ấy ra!”. 

“Lâm Chính, tôi cảm thấy, bây giờ điều trước nhất anh cần làm không phải là trả thù thôn Dược Vương”, Lạc Thiên do dự một lúc, nhỏ giọng nói. 

Lâm Chính nhìn cô ấy: “Cô có ý gì?”. 

“Bệnh viện!”, Lạc Thiên không biết trả lời thế nào, chỉ nói hai chữ đơn giản. 

Trong nháy mắt, người Lâm Chính run lên. 

Phải! 

Bệnh viện! 

Mã Hải còn đang cấp cứu! 

Tô Nhu đã rời khỏi Học viện Huyền Y Phái, không được chăm sóc hữu hiệu, tình hình hiện nay chắc cũng vô cùng nghiêm trọng! 

“Đúng! Tôi phải đến bệnh viện ngay! Phải đến bệnh viện!”. 

Lâm Chính lập tức chạy ra cửa. 

“Ấy, Lâm Chính, đợi đã!”. 

Lạc Thiên vội hô lên, đuổi theo, vội vàng bắt xe đến bệnh viện Nhân Dân. Lúc này, phòng bệnh ở đây đã chật kín người. 

Tổng công ty Dương Hoa và Học viện Huyền Y Phái liên tục xuất hiện sự việc trúng độc thương vong quy mô lớn, không những ảnh hưởng dư luận mà còn tăng thêm áp lực cho bệnh viện ở Giang Thành. 

Hơn nữa, sau khi Học viện Huyền Y Phái đóng cửa, rất đông người bệnh đang được chữa trị trong học viện không thể không chuyển đến bệnh viện thành phố. 

Vì thế, bệnh viện thành phố trở nên quá tải, hành lang ở các tầng lầu khu nội trú đều kê đầy giường bệnh. 

Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố. 

Cung Hỉ Vân và những người khác đang lo lắng đứng đợi trước cửa. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement