Chương 1437: Để một mình tôi giải quyết!
Ba tiếng Lâm Chính nói ra giống như một cây kim thép đâm vào tim tất cả mọi người.
Băng Thượng Quân!
Tuyệt đại cao thủ xếp hạng 9 trên bảng thiên kiêu!
Nhân vật cấp yêu nghiệt vang danh Hoa Quốc!
Top 10 bảng thiên kiêu không ai là có thể xem thường.
Băng Thượng Quân và Tiêu Khải Phong rốt cuộc ai mạnh ai yếu cũng không ai biết.
Dù sao hai người cũng chưa bao giờ giao đấu với nhau.
Có lẽ một mình Băng Thượng Quân không đủ để xoay chuyển tình thế lúc này, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là vì sao Băng Thượng Quân lại nghe lệnh của thần y Lâm?
Anh ta và thần y Lâm… rốt cuộc có quan hệ gì?
Bọn họ run rẩy trong lòng, chăm chú theo dõi.
Một người trẻ tuổi mặc quần áo thường ngày chậm rãi đi tới từ phía sau đám đông.
Người đàn ông cầm kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua đám đông, sau đó đi đến bên cạnh Lâm Chính.
“Quả nhiên là Băng Thượng Quân!”.
Ngay lập tức có người nhận ra, hô lên.
“Sao thế được? Vì sao Băng Thượng Quân lại đứng về phía thần y Lâm?”.
“Lần này Cổ Phái khó ăn rồi! Băng Thượng Quân không phải thiên kiêu bình thường!”.
“Bây giờ Cổ Phái phải đối phó với cả thần y Lâm và Băng Thượng Quân, khó đến mức nào. Mặc dù thần y Lâm không có Thiên Kiêu Lệnh nằm trong top 10, nhưng thực lực của anh ta chắc chắn không thua kém Tiêu Khải Phong, có lẽ cũng là nhân vật siêu cấp có thể xếp vào top 10!”.
“Cổ Phái sắp sứt đầu mẻ trán rồi”.
Người xung quanh xì xào bàn tán.
Tầng lớp lãnh đạo của Cổ Phái cũng có vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Tiêu Khải Phong tỏ ra nghiêm túc, không nói tiếng nào, nhìn về phía Công Tôn Đại Hoàng.
Tình hình lúc này đã vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn họ, nếu còn tiếp tục chiến đấu sẽ không có ích lợi gì với hai bên, chỉ có thể để Công Tôn Đại Hoàng giải quyết tình hình khó xử lúc này.
“Thần y Lâm, tôi đã nói sẽ có lúc anh dùng đến tôi mà!”, Băng Thượng Quân hờ hững nói.
“Những người này anh đối phó được chứ?”, Lâm Chính nói.
“Tiêu Khải Phong đó đã bị anh giải quyết gần xong, những người còn lại của Cổ Phái sao tôi lại không đối phó được?”, Băng Thượng Quân hừ lạnh.
“Người của Cổ Phái không cần anh ra tay, tôi sẽ giải quyết. Tôi chỉ cần anh trấn áp những người khác là được”.
“Ha, thế thì chuyện nhỏ!”, Băng Thượng Quân vô cùng tự tin.
Lâm Chính gật đầu, sau đó nói với Công Tôn Đại Hoàng: “Nếu đã như vậy thì không cần nhiều lời nữa, chúng ta chiến đi!”.
“Chờ đã!”.
Công Tôn Đại Hoàng lập tức hô lên.
“Sao? Ông Công Tôn còn lời gì muốn nói?”.
“Thần y Lâm có thể mời được Băng Thượng Quân? Đúng là khiến người ta kinh ngạc! Thần y Lâm, nếu sự việc đã diễn biến tới mức này, tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải đấu tiếp nữa. Tiếp tục chiến đấu chỉ sẽ tổn thất đôi bên, tôi đề nghị chúng ta tạm dừng chiến tranh, bắt tay làm hòa, dùng phương pháp hòa bình giải quyết hiểu lầm giữa tôi và cậu. Thần y Lâm, cậu thấy thế nào?”, Công Tôn Đại Hoàng nói.
“Vì sao lúc này ông Công Tôn lại nhượng bộ? Chuyện này không giống với phong cách của Cổ Phái các người nhỉ?”.
“Thần y Lâm, vì mấy cuốn điển tịch y học mà đấu đến mức một mất một còn thật sự không cần thiết!”.
“Vậy những hành động trước kia của Cổ Phái các ông thì sao? Lẽ nào không cần tính món nợ này?”, Lâm Chính nheo mắt, hỏi.
“Thần y Lâm, trước kia có hiểu lầm, tôi có thể xin lỗi cậu trước mặt mọi người”, Công Tôn Đại Hoàng lại nói.
Biểu hiện cực kỳ rộng lượng.
Nhưng nhiều người biết rõ Công Tôn Đại Hoàng đang lấy lùi làm tiến.
Sự xuất hiện của một Băng Thượng Quân chưa đủ để khiến ông ta sợ hãi.
Công Tôn Đại Hoàng kiêng dè thần y Lâm còn có sức mạnh nào khác hay không, phải chăng sau lưng thần y Lâm còn có sức mạnh nào đó mà mọi người không hay biết.
Suy cho cùng, thôn Dược Vương thực sự đã bị thần y Lâm diệt.
Bây giờ, một câu nói của thần y Lâm lại có thể sai khiến được Băng Thượng Quân…
Thế thì sao Công Tôn Đại Hoàng có thể không kiêng dè?
“Xin lỗi? Ông cảm thấy cái tôi cần là lời xin lỗi sao?”.
“Thần y Lâm muốn thế nào?”.
“Nên giải thích thì giải thích, nên bồi thường thì bồi thường, ai giết người thì giao kẻ đó cho tôi, lấy mạng đền mạng!”, Lâm Chính nói.
Nghe vậy, nguyên lão Cổ Phái lập tức nổi giận.
“Thần y Lâm! Cậu đừng quá đáng!”.
“Cậu thật sự tưởng người Cổ Phái chúng tôi sợ cậu?”.
“Nếu không sợ thì ra tay đi”.
Lâm Chính nói, lấy từ thắt lưng ra vài cây châm bạc màu đỏ máu, đâm vào các khớp của mình.
Chỉ sau vài châm, khí tức của Lâm Chính đã có sự thay đổi long trời lở đất.
Người của Cổ Phái đều chăm chú dõi theo.
“Thần y Lâm! Tôi đồng ý nhượng bộ không có nghĩa là tôi sợ cậu, mà là vì tôi không muốn đôi bên tổn thất nặng nề. Cậu phải biết rằng nếu thật sự chiến đấu, dù có tính thêm Băng Thượng Quân, các người cũng không thể thắng được chúng tôi, kết quả cuối cùng chỉ là đôi bên tổn thất nặng nề. Cậu muốn nhìn thấy kết cục như vậy sao?”, Công Tôn Đại Hoàng thản nhiên nhìn anh, nói.
“Sẽ không có kết cục như vậy!”.
“Sao cậu biết được!”.
“Bởi vì các người không hiểu về tôi!”.
Lâm Chính nói: “Tôi nói thật với các người vậy, là tôi cố ý để Lữ Lộng Triều đem tin tức này đến nội bộ Cổ Phái các người. Chuyện tìm kiếm bảo vật lần này cũng là tôi cố tình sắp xếp!”.
“Cái gì?”.
Bọn họ mở to mắt.
Người xung quanh không ngừng kêu lên kinh ngạc.
“Cậu cố tình dẫn dắt chúng tôi đến đây?”, Công Tôn Đại Hoàng nhíu mày hỏi.
“Không sai!”.
“Vì sao lại làm vậy?”.
“Cái đó vẫn chưa rõ ràng hay sao?”.
Lâm Chính giơ tay lên, cánh tay anh nổi đầy gân xanh, một làn khói đen dập dờn lan ra, hai mắt anh cũng tràn ngập sự tà ác và lạnh lẽo.
“Tôi muốn các người tụ tập về đây, diệt cỏ tận gốc, trừ bỏ hậu họa! Đàm phán hòa bình? Tôi chưa bao giờ tin vào điều đó! Tôi và ông đã khai chiến thì sẽ là không chết không thôi! Hôm nay, tôi và Cổ Phái các người chỉ có một bên có thể rời khỏi hồ Ám Long!”.
Mọi người hồi hộp nín thở.
“Láo xược!”.
“Thần y Lâm! Cậu thật to gan!”.
“Dám nghĩ tới chuyện tiêu diệt chúng tôi? Hừ, cậu nghĩ cậu là ai? Cậu là thần sao?”.
“Người đến đây lần này toàn là cao thủ Cổ Phái, cậu chỉ có một mình, dù có tính cả Băng Thượng Quân chúng tôi cũng không sợ!”.
Tiếng la mắng không ngừng vang lên, cao thủ của Cổ Phái đều đã nổi giận.
Lúc này, dù là Công Tôn Đại Hoàng cũng không thể nhẫn nại được nữa.
Ông ta liên tục gật đầu.
“Được! Được lắm! Thần y Lâm! Xem ra sự nhượng bộ của tôi lại khiến cậu xem thường chúng tôi. Nếu cậu đã muốn chiến đấu thì chiến đi!”, Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng nói.
“Công Tôn!”, Tiêu Khải Phong quát khẽ.
“Hôm nay cậu không giết thần y Lâm, dù cậu có sống sót rời khỏi đây cũng sẽ thân bại danh liệt, tự cậu cân nhắc đi!”, Công Tôn Đại Hoàng nghiêng đầu, lạnh lùng nói.
Tiêu Khải Phong há miệng, sau đó cắn răng, không biết lấy đâu ra một viên đan dược, nuốt vào bụng.
Không lâu sau, gương mặt tái nhợt của Tiêu Khải Phong đã khôi phục chút hồng hào, dường như độc tố trong cơ thể đã được áp chế bớt một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!