Chương 1438: Hủy diệt
Một người giải quyết hết sao? Thần y Lâm bị điên rồi chắc?
Ở đây toàn bộ là cao thủ của Cổ Phái và cả người đứng đầu đấy! Thêm vào đó là một thiên kiêu siêu cấp xếp thứ 8 nữa.
Trận địa như thế này, dù có là Băng Thượng Quân thì cũng sẽ quay đầu bỏ chạy mà thôi. Sẽ không có cơ hội chiến thắng nào hết. Trừ khi hai người liên thủ thì may ra còn có khả năng.
Vậy mà thần y Lâm lại nói ra những lời như vậy…
Ngông!
Quá ngông!
Ngay cả Băng Thượng Quân cũng cảm thấy như vậy, dù anh ta đã từng được Lâm Chính cho lĩnh giáo.
“Thần y Lâm, tôi khuyên anh đừng nên làm vậy. Nếu không người chịu thiệt vẫn sẽ là anh đấy! Thực lực của Cổ Phái chắc tôi không cần nói tới nữa. Chỉ riêng hai người là Công Tôn Đại Hoàng và Tiêu Khải Phong mà liên thủ tấn công thì anh cũng khó chống lại rồi”, Băng Thượng Quân trầm giọng.
Đúng là vậy!
“Băng Thượng Quân, tôi bảo anh ra mặt là để anh trấn nhiếp giúp tôi chứ không bắt anh phải báo thù. Cổ Phái và tôi đã kết thù sâu sắc, rất nhiều người bên cạnh tôi đã bị hãm hại bởi bọn họ. Hôm nay, nếu tôi không đích thân đòi lại công bằng thì sao tôi có thể cam tâm được”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh tới nộp mạng chứ đòi công bằng cái nỗi gì?”, Băng Thượng Quân hừ giọng, cảm thấy không vui.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ. Băng Thượng Quân tức lắm. Anh ta cảm thấy bất lực: “Được, anh đã cố chấp như vậy thì tôi cũng không khuyên nữa. Tôi ở cạnh cầm cự cho anh, nhưng tôi nói trước, tôi nợ anh một mạng, nếu thấy anh không đấu lại được, tôi sẽ lập tức đưa anh rời đi, để đổi mạng cho anh”.
“Tùy anh”, Lâm Chính hờ hững đáp.
Băng Thượng Quân vẫn định nói gì đó nhưng lại thôi. Anh ta phát hiện ra bản thân đã bị Lâm Chính khinh thường. Rõ ràng là anh ta muốn tốt cho Lâm Chính mà Lâm Chính lại không biết điều.
“Đúng là đồ không biết điều! Tự dưng lại muốn đơn thương độc mã chiến đấu với biết bao nhiêu cao thủ thế này. Đúng là điên rồi”, Tiêu Khải Phong hừ giọng, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận.
“Tiêu thiên kiêu hãy cẩn trọng. Đối phương dám nói vậy thì chắc chắn là cậu ta có chiêu của mình đấy”, Công Tôn Đại Hoàng nhắc nhở.
“Có chiêu gì chứ? Lẽ nào tôi và ông liên thủ lại không đấu nổi một kẻ cắc ké trong giang hồ sao?”, Tiêu Khải Phong khinh thường.
“Sao tôi không nhớ kẻ cắc ké này trước đó đã đánh bại cậu như thế nào nhỉ”, Công Tôn Đại Hoàng lạnh giọng.
“Điều này…”, Tiêu Khải Phong há miệng: “Vừa rồi là tôi lỡ lời thôi”.
Công Tôn Đại Hoàng mặc kệ, ông ta chỉ kẽ nói: “Chuyện đã tới nước này thì không cần phải nhiều lời nữa. Thần y Lâm, cậu hãy tự lo cho mình đi”.
Lâm Chính bước tới trước. Công Tôn Đại Hoàng phất tay.
“Giết”.
Vụt vụt…Đám cao thủ xung quanh lập tức xông lên. Tiêu Khải Phong và Công Tôn Đại Hoàng án binh bất động. Bọn họ nhìn chăm chăm Lâm Chính, định tìm cơ hội.
Đám cao thủ của Cổ Phái sớm đã muốn xử lý anh rồi. Nhất là cách ăn nói quá ngông cuồng của Lâm Chính đã khiến bọn họ vô cùng tức giận. Bọn họ thật chỉ muốn đập cho anh một trận để anh biết thế nào là trời cao đất dày.
Một người của Cổ Phái với cơ thể vạm vỡ chạy nhanh nhất. Người này trông không khác gì một con gấu lớn với cánh tay như hai cái cột tiếp cận Lâm Chính với khí thế hừng hực.
Nắm đấm mãnh liệt mang theo khí tức kinh hồn. Nếu nói cú đấm có thể đấm bẹp được cả xe tăng thì cũng không ngoa.
Một giây sau, Lâm Chính cũng tung nắm đấm lên. Anh không hề né tránh, cứ thế đỡ chọn cú đấm của đối phương.
Định liều mạng sao? Tất cả những người có mặt đều nín thở và nhìn chăm chăm.
Rầm! Hai cú đấm va chạm trực diện. Âm thanh nặng nề vang lên. Một làn sóng sức mạnh tỏa ra bốn phía.
Nhưng ngay sau đó...
Rắc rắc!
Tiếng xương gãy cũng vang lên ngay lập tức. Đám đông bàng hoàng. Nắm đấm của nguyên lão Cổ Phái bị Lâm Chính đấm nát, năm ngón tay gãy rời, đến cả lòng bàn tay cũng bấy nhầy, be bét máu…
“Cái gì?”, tiếng hô kinh hãi vang lên.
Lâm Chính nhanh tay nhanh mắt, nhân cơ hội cả nguyên lão vẫn chưa kịp phản ứng thì chộp lấy cổ tay của đối phương và ghì ông ta xuống.
Vị nguyên lão do một tay đã bị đâm nát nên đau đớn gào thé, quên cả việc phản kháng và bị Lâm Chính ghì chặt.
Đúng lúc này, quyền đấm của Lâm Chính hóa chưởng, đánh về ngực của vị nguyên lão.
Bụp! Vị nguyên lão bay bật ra xa, ngã về hướng Công Tôn Đại Hoàng. Ai cũng có thể nhìn thấy trong không trung vào lúc này, máu tươi xối ra từ miệng của vị nguyên lão.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!