Chương 1448: Khiến tất cả mọi người sợ tôi
“Đúng vậy!”.
Lâm Chính bình thản đáp, nói rõ luôn thân phận.
“Cái gì? Là thần y Lâm sao?”.
“Thảo nào nhìn có vẻ giống vậy!”.
“Nhưng tại sao thần y Lâm lại thay đổi nhiều như vậy? Tóc cậu ta làm sao thế?”.
Tất cả mọi người đều không thể hiểu được.
“Cậu ta đang lừa mọi người đấy, cậu ta không phải là thần y Lâm, cậu ta chỉ là một tặc nhân hãm hại tôi thôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng bước tới, lớn tiếng nói.
Mọi người lại càng thấy ù ù cạc cạc hơn, nhìn ông ta với ánh mắt khó hiểu, xì xào bàn tán.
“Ông phủ nhận thân phận của tôi, chỉ là để loại bỏ lòng sợ hãi của bọn họ đối với thần y Lâm, dụ dỗ bọn họ bao vây giết chết tôi. Công Tôn Đại Hoàng, ý tưởng này của ông rất hay, chỉ đáng tiếc, cho dù những người này giúp ông, thì ông cũng không đấu lại được tôi! Hôm nay, tôi phải giết bằng được ông!”, sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, cất bước đi về phía ông ta.
Nếu đối phương không chạy thì chuyện dễ giải quyết hơn rồi.
Nhưng Công Tôn Đại Hoàng vẫn rất bình tĩnh, ông ta nhìn Lâm Chính, lên tiếng: “Giết bằng được tôi? Ha ha, cậu tưởng cậu là vô địch sao? Đến bây giờ cậu vẫn chưa nhận rõ hiện trạng hả?”.
“Hiện trạng?”.
Lâm Chính hơi sửng sốt.
Phạch phạch phạch…
Giữa không trung bỗng vang lên tiếng cánh quạt đang quay của máy bay trực thăng.
Sau đó mấy chiếc máy bay trực thăng bay về phía này.
Mọi người ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn.
Hai con đường hai bên cũng nhanh chóng có mấy chiếc xe con màu đen lái tới, những chiếc xe này gần như lái với tốc độ như bay, sau đó phanh gấp ở lối vào hồ Ám Long, mặt đất xuất hiện từng vệt bánh xe.
Cửa xe mở ra, rất nhiều người ăn mặc kỳ quái xông tới, lấy Lâm Chính làm trung tâm, bao vây chặt chẽ.
“Là người của Cổ Phái!”.
Có người kêu lên.
Lâm Chính bừng hiểu ra.
Thảo nào Công Tôn Đại Hoàng bỗng dưng quay trở lại, chắc là do chi viện của Cổ Phái đến.
Lâm Chính bình thản nhìn.
Máy bay trực thăng bay đến càng ngày càng nhiều, ô tô cũng lái tới càng ngày càng nhiều, hai con đường ven hồ Ám Long gần như chật cứng xe, chiếc xe nào cũng có đầy cao thủ của Cổ Phái, tất cả đều ùa tới.
Cửa máy bay trực thăng mở ra, rất nhiều cường giả của Cổ Phái nhảy xuống từ độ cao mười mấy mét.
Không đến 10 phút, bên ngoài hồ Ám Long đã có mấy nghìn người của Cổ Phái.
Hơn nữa con số này còn đang không ngừng tăng lên.
Cảnh tượng hoành tráng như vậy khiến đám người đang hóng hớt đều vô cùng kinh ngạc.
Thế trận này… cũng lố quá đấy!
Công Tôn Đại Hoàng nói: “Các vị đi theo người này hay là theo Cổ Phái tôi đây?”.
“Chúng tôi đương nhiên là tin vào ông Công Tôn rồi!”.
“Người này lai lịch bất minh, có quỷ mới biết cậu ta là ai! Bây giờ cậu ta hãm hại ông Công Tôn, sao chúng tôi có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?”.
“Ông Công Tôn cứ yên tâm, đừng nói người này không phải là thần y Lâm, cho dù là thần y Lâm thì chúng tôi cũng đứng về phía ông!”.
“Đúng vậy!”.
Những người này lập tức quay mũi giáo.
Dù sao người của Cổ Phái cũng quá nhiều, sao bọn họ dám đối đầu với Công Tôn Đại Hoàng chứ?
Nhất thời, Lâm Chính trở thành một con sói cô độc.
Trước mặt anh gần như là một đội quân.
“Thần y Lâm, với tình hình này, tôi nghĩ anh hãy mau rút đi!”.
Băng Thượng Quân bước ra khỏi hồ Ám Long, nhìn cảnh tưởng trước mắt, lông mày nhíu chặt.
“Rút lui? Tôi có thể rút đi đâu chứ? Tôi rút đến Giang Thành, bọn họ đánh tới Giang Thành, tôi rút ra nước ngoài, bọn họ đuổi ra tận nước ngoài! Tôi và Cổ Phái đã là kẻ thù không đội trời chung, nếu đã như vậy thì không bằng giải quyết luôn ân oán tại đây đi!”, Lâm Chính bình thản nói.
“Thần y Lâm, sao anh kích động thế nhỉ? Anh không nhìn rõ tình hình hiện giờ sao? Phía Cổ Phái có 36 Thiên Cương, 72 Địa Sát thì có một nửa đã đến. Ngoài ra đội Cổ Vệ và đội Lang Gia của Cổ Phái cũng đến. Thập đại tuấn kiệt của Cổ Phái cũng có bốn người đến… Thần y Lâm… Nhìn tình hình như vậy anh còn không biết mình đang đối mặt với điều gì sao?”, Băng Thượng Quân trầm giọng quát.
“Biết chứ, tôi đang đối mặt với cả Cổ Phái!”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Nếu đã biết sao còn không đi? Công Tôn Đại Hoàng điều động cả Cổ Phái tới, hôm nay nhất quyết phải giết bằng được anh! Nếu anh không đi thì chắc chắn sẽ bỏ mạng ở đây! Hai tay sao có thể địch lại bốn tay? Anh mạnh đến đâu cũng không thể giết hết biển người này được!”, Băng Thượng Quân gầm lên.
Lâm Chính nghe thấy thế, ánh mắt đỏ ngầu bỗng bắn ra sát khí vô tận.
“Anh nói xem tại sao Dương Hoa của tôi luôn bị nhiều người nhòm ngó như vậy chứ? Đầu tiên là thôn Dược Vương, sau đó lại là Cổ Phái! Tại sao lại có nhiều người gây phiền phức cho tôi như vậy?”, Lâm Chính lên tiếng hỏi.
Băng Thượng Quân trầm mặc một lúc, không nói gì.