Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Chương 1449: Một người địch nghìn quân

Đây là cách nghĩ điên cuồng đến mức nào! 

Băng Thượng Quân đầy vẻ khó tin. 

Người xung quanh cũng mở to mắt nhìn anh. 

Điên rồi! 

Thần y Lâm điên rồi! 

Anh lại cảm thấy một mình mình có thể diệt được Cổ Phái? 

Rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ gì vậy? 

“Ba hoa khoác lác! Cậu chỉ có một mình mà muốn diệt toàn bộ Cổ Phái chúng tôi? Cậu đang khinh Cổ Phái tôi không có người sao?”, Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng quát lớn, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận. 

Đã là lúc nào rồi mà Lâm Chính còn dám ngang tàng như vậy, ông ta không tức giận mà được sao? 

“Thần y Lâm, anh chạy mau đi! Đừng xung động!”, Băng Thượng Quân hét lên. 

Nhiều người nhận ra Băng Thượng Quân, thấy Băng Thượng Quân cũng gọi người đó là thần y Lâm, bọn họ lập tức hiểu ra Công Tôn Đại Hoàng thật sự coi bọn họ như kẻ đỡ đạn. Người trước mặt chính là thần y Lâm. 

Toàn bộ Cổ Phái đã ra quân, thề giết chết thần y Lâm. 

Hôm nay thần y Lâm chắc chắn sẽ chết. 

Bọn họ nào dám đối đầu với Cổ Phái, đương nhiên phải đứng về phía Cổ Phái. 

“Sao? Anh không muốn làm theo à?”, Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Băng Thượng Quân, hỏi. 

“Cái đó…”. 

Băng Thượng Quân không biết nên nói gì mới phải. 

Lâm Chính gật đầu: “Được, nếu đã như vậy thì tôi sẽ bắt Công Tôn Đại Hoàng qua đây, sau đó chúng ta lại mở một buổi phát sóng trực tiếp!”. 

Nói xong, Lâm Chính đột nhiên quay đầu, xông về phía Công Tôn Đại Hoàng. 

“Giết cho tôi!”. 

Công Tôn Đại Hoàng quát khẽ. 

“Bắt lấy thần y Lâm!”. 

“Giết!”. 

Người xung quanh gào thét, đồng loạt bổ nhào về phía Lâm Chính. 

Đám đông như cơn sóng lớn ập tới, không thể ngăn đỡ, vô cùng hoành tráng. 

Vẻ mặt Băng Thượng Quân trở nên căng thẳng, nắm đấm âm thầm siết chặt, nhưng không động đậy. 

Anh ta không phải người vong ân phụ nghĩa, anh ta đến đây là để trả lại món nợ ân tình cho Lâm Chính, nhưng Lâm Chính cố chấp muốn chết, anh ta cũng sẽ không khuyên can nữa. 

“Thần y Lâm, để tôi giúp cậu!”, Thủ Mệnh ở bên cạnh hô khẽ, định ra tay. 

Băng Thượng Quân lập tức ngăn cô ta lại. 

“Cô muốn chết sao? Cô qua đó có thể giúp anh ta giết mười người, trăm người, nhưng cô có giết được nghìn người vạn người hay không? Không sợ bị bọn họ xé thành mảnh vụn à?”, Băng Thượng Quân lạnh lùng nói. 

“Cái đó…”, Thủ Mệnh há miệng, không biết nên nói gì mới phải. 

“Lui là đúng rồi, tôi mà là cô, tôi sẽ lập tức thông báo cho người của Dương Hoa đến đây chi viện. Nếu có gì bất trắc, ít nhất còn có thể cứu thần y Lâm rời đi”, Băng Thượng Quân nói. 

Thủ Mệnh nghe vậy, lặng lẽ gật đầu: “Băng Thượng Quân đại nhân nói phải, tôi lỗ mãng quá, tôi sẽ đi thông báo với người của Dương Hoa ngay”. 

“Chờ đã”. 

“Băng Thượng Quân đại nhân còn chuyện gì dặn dò sao?”. 

“Chỉ dựa vào Dương Hoa chắc chắn không thể đối phó với người của Cổ Phái. Tôi thấy Cổ Phái đã đưa hết cấm vệ, nguyên lão, anh hùng hào kiệt ra đây rồi, bọn họ định giết thần y Lâm cho bằng được. Cổ Phái thế lớn, bây giờ Dương Hoa là ngọn nến sắp tàn, vô cùng chật vật, sao có thể là đối thủ của người ở Cổ Phái? Theo tôi thấy, cô phải đưa thế lực từ các nơi đến đây kìm chế Cổ Phái thì mới có thể tạo cơ hội cho thần y Lâm chạy thoát, nếu không sẽ không phá giải được tình thế khó khăn này!”. 

“Hơ… Băng Thượng Quân đại nhân, sao tôi có thể mời thế lực bốn phương đến đây để giải vây được?”, Thủ Mệnh tỏ ra mơ hồ, bộ dạng bất lực. 

Sau khi thôn Dược Vương bị tiêu diệt, cô ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nào có năng lực gì? 

“Cô không phải người xuất thân từ thôn Dược Vương sao?”. 

“Phải… Thần y Lâm là người chính trực, hành y cứu người, tôi vô cùng khâm phục nên mới đi theo cậu ta. Nhìn lại thôn Dược Vương làm chuyện trái đạo đức, đúng là không thể dung thứ”. 

“Khoan hãy nói chuyện thôn Dược Vương đã tạo ra bao nhiêu nghiệp, lần này ít nhất nó có thể giúp cô, nói cách khác là giúp thần y Lâm!”. 

“Giúp thế nào?”. 

“Cô hãy mau báo người của Dương Hoa phát tán tin tức, nói tất cả bảo vật quan trọng của thôn Dược Vương đều nằm trong tay thần y Lâm, nếu giết được thần y Lâm thì có thể lấy truyền thừa của thôn Dược Vương!”. 

“Chuyện đó… có tác dụng sao?”. 

“Cô dùng thân phận người của thôn Dược Vương công bố tin tức này chắc chắn có tác dụng! Người khác không tin thần y Lâm, không tin Công Tôn Đại Hoàng, nhưng chắc chắn sẽ tin cô!”. 

“Được!”. 

Thủ Mệnh âm thầm nghiến răng, lập tức lấy điện thoại gọi cho Hùng Giới Thiên. 

Băng Thượng Quân nhìn sang phía Lâm Chính. 

Bây giờ Lâm Chính đã bị vô số võ giả bao vây. 

Nhưng với tác dụng của tiên thiên cương khu, Lâm Chính giống như chiến thần, mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, giống như ra vào chốn không người! 

Mặc dù người của Cổ Phái rất đông, các kiểu tấn công từ bốn phương tám hướng giáng xuống như mưa, nhưng khi đánh vào người Lâm Chính lại không có tác dụng gì. 

Đòn tấn công của những người này gần như không thể để lại dấu vết gì trên da thịt của Lâm Chính… 

Lâm Chính đánh phá suốt một đường, xông thẳng đến chỗ Công Tôn Đại Hoàng. 

“Hừ! Tưởng tôi sợ cậu thật sao?”. 

Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng quát lên, tuy chỉ có một cánh tay, nhưng vẫn hung dữ đánh về phía Lâm Chính. 

Lâm Chính đương nhiên không sợ, trở tay đối chọi. 

Có tiên thiên cương khu, Lâm Chính không thể nào chịu thiệt trong những trận so đấu sức mạnh thuần túy này. 

Nhưng ngay khi cánh tay hai người đối chọi với nhau… 

“Huyễn Ảnh Thủ!”. 

Công Tôn Đại Hoàng đột nhiên quát lớn, cánh tay còn lại của ông ta tách ra thành nghìn cánh tay, che phủ khắp người Lâm Chính. 

“Hả?”. 

Vẻ mặt Lâm Chính thoáng chốc thay đổi, muốn thu chiêu rút lui, nhưng không còn kịp nữa. 

Vô số ảo ảnh cánh tay đánh vào các huyệt vị trên người Lâm Chính, hơi dùng sức. 

Mặc dù bây giờ Lâm Chính có mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, nhưng… anh không phòng ngự được người khác điểm huyệt. 

Công Tôn Đại Hoàng dùng một loại thủ pháp điểm huyệt kỳ diệu che phủ tất cả huyệt đạo trên ngực và tứ chi Lâm Chính. 

Ông ta không định khiến Lâm Chính đứng yên bất động, mà là muốn miễn cưỡng phá giải tiên thiên cương khu của Lâm Chính, muốn phá kim thân bất hoại này. 

Tuy nhiên, tiên thiên cương khu do Lạc Linh Huyết hóa thành, sao có thể phá được dễ dàng? 

Lâm Chính đánh một quyền về phía ngực của Công Tôn Đại Hoàng. 

Ầm! 

Ngực ông ta lõm xuống, xương gãy nứt, miệng phun ra máu, người bay ra xa như bao cát, sau đó đập mạnh xuống đất, lăn tròn mấy vòng mới dừng lại. 

“Ông Công Tôn!”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement