Vậy mà Nguyên Tinh... cũng không phải là đối thủ?
Mọi người đều giật mình. Nguyên Tỉnh là thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo, là cao thủ hàng đầu dưới trướng
của Lâm Chính.
'Thế mà lại không thể đối phó được với vệ sĩ của Dịch Tiên Thiên?
Thương Minh rộng lớn đó cứ như thể Thần Phật, chỉ có thể ngước nhìn, không thể thành thù?
“Ông Nguyên Tinh, ông không sao chứ?” Người bên cạnh vội quan tâm hỏi.
“Tôi không sao, nhưng người này... sức lực đặc biệt quá”, Nguyên Tinh trầm giọng nói.
“Đặc biệt? Sức lực của người này rất lớn sao?”
“Không phải, sức của người này không lớn mà khá kỳ lạ, khá giống xảo kình nhưng lại không giống xảo kình, sức mạnh của người này hệt như một con rắn độc, cực kỳ xảo quyệt. Khi va chạm với nó, sức mạnh của người này sẽ tóm lấy điểm yếu trong lực đạo của tôi rồi tấn công vào chỗ đó, từ đó làm sức mạnh của tôi tan rã”, Nguyên Tỉnh nói.
Mọi người nghe xong đều giật mình, hoang mang.
Còn có bản lĩnh kỳ lạ vậy sao?
Lúc này Dịch Tiên Thiên châm điếu thuốc, nói: “Được rồi bác Hạ, đừng lãng phí thời gian nữa, chuyến bay của tôi sắp cất cánh rồi, ông nhanh lên một chút, nếu không giải quyết xong thì đừng về Thương Minh nữa”.
Ánh mắt ông lão tên bác Hạ đó thay đổi, cũng không nói gì nhiều dứt khoát lao đến chỗ Nguyên Tinh.
Sát khí bộc phát.
Lần này bác Hạ dùng toàn bộ sức lực, định giải quyết gọn Nguyên Tinh trong thời gian ngắn nhất.
Những người ở đó chỉ có Nguyên Tinh là người có thể đánh với ông ta vài chiêu, nếu Nguyên Tinh chết, mấy người này chẳng qua chỉ là đám dê đang đợi chết mà thôi.
Những người khác cũng biết ý đồ của bác Hạ bèn xông lên hết.
“Mọi người cùng xông lên hạ gục lão già này đi”.
“Ông Nguyên, chúng tôi giúp ông đánh bại ông ta”.
“Giết!" Mọi người hét lên.
Nguyên Tinh cũng không dám khinh suất nói: “Các vị đừng hoảng hốt, chúng ta liên hợp lại chắc chắn sẽ đánh bại được người này”.
Nói xong, khí kình của Nguyên Tỉnh tích tụ, trước mặt ngưng tụ thành một khí tràng cực lớn, đẩy về phía bác Hạ đang lao đến.
Những người khác cũng rút đao kiếm ra, chuẩn bị sát chiêu lợi hại nhất, lấy đà bao vây tấn công bác Hạ.
Thế nhưng ngay sau đó, bác Hạ bỗng giơ tay lên, ngón tay nhanh chóng thay đổi, làm ra tư thế tay hết sức kỳ lạ, sau đó chỉ về phía trước.
Vèo vèo!
Một tia kiếm quang màu vàng bỗng phóng ra từ đầu ngón tay ông ta rồi lao đến với khí thế kinh thiên động địa.
“Cái gì?”
Nguyên Tinh trợn to mắt, không phản ứng kịp, đành nhìn khí tràng trước mặt mình bị kiếm quang màu vàng đáng sợ này đâm xuyên qua.
Người xung quanh đều bị uy lực của kiếm đánh văng.
Mặt đất bị kiếm khí làm cho nứt toác như thể không khí cũng rung chuyển.
Còn Nguyên Tinh bị kiếm khí đâm vào ngực, cả người liên tục lùi về sau, công pháp bị phá vỡ hoàn toàn. Sau đó ông ta quỳ một gối xuống đất, ôm ngực, đã không còn đứng vững được nữa, máu trước mặt liên tục nhỏ xuống đất.
“Ông Nguyên Tinhl”
Mọi người cực kỳ hoảng sợ, vội vàng chạy đến đỡ.
Hai chân Nguyên Tinh đã không còn sức nữa, khó khăn ngẩng đầu lên nhìn bác Hạ đồ đen đứng đó, sắc mặt tái nhợt.
“Đây là... kiếm khí khôn ngoan... Nếu tôi không đoán sai thì người này... chắc hẳn là Kiếm Hoàng trong truyền thuyết, Hạ Kiếm Tâm! Khinh suất rồi!
Khinh suất rồi..", Nguyên Tinh nôn ra máu, chật vật nói.
“Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà Nguyên Tinh ông vẫn còn nhớ tôi”.
Bác Hạ bỗng nói, còn tiện tay lấy chiếc mũ trên đầu mình xuống.
Mọi người đều trợn to mắt. “Kiếm Hoàng?”
“Hạ Kiếm Tâm?”
“Ông... ông ta là ai?”
Mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên, thậm chí có phần khó hiểu.
Nhưng cho dù thế nào, người có thể được gọi là Kiếm Hoàng cũng rất phi phàm.
“Kiếm Hoàng Hạ Kiếm Tâm! Năm mươi năm trước, ông ta là cao thủ đỉnh cao tung hoành khắp thiên hạ, nghe nói một mình ông ta cùng với một thanh kiếm đã đánh nhau với tất cả những người sử dụng kiếm trong thiên hạ mà không thua một trận nào. Kiếm thuật của ông ta đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao, không ai có thể đánh lại, đã làm được đến mức trong tay không có kiếm nhưng trong lòng có kiếm. Tuy nhiên, năm mươi năm trước ông ta đã biến mất không tung tích sau trận chiến với Tuệ Kỳ Anh - đại kiếm chủ thời đó, lúc đó nhiều người đồn rằng ông ta cũng bị nội thương nghiêm trọng và đã chết sau khi thất bại trước Tuệ Kỳ Anh, nhưng tôi không ngờ ông ta lại đến Thương Minh, làm tay sai cho Thương Minh”, Nguyên Tỉnh hừ một tiếng nói, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.
“Nguyên Tinh, ông cũng đừng nói tôi, chẳng phải ông cũng làm tay sai cho người khác đó à? Chẳng qua hình như chủ của tôi cao cấp hơn của ông. Thằng ranh mồm còn hôi sữa ở Giang Thành nhỏ bé này cũng có thể trở thành chủ của ông, ông không sợ mất mặt, tôi cũng thấy mất mặt thay ông”, mặt Hạ Kiếm Tâm không cảm xúc nói.
“Láo xược! Hạ Kiếm Tâm, ông nghĩ cậu ấy là ai? Cậu ấy là Đông Hoàng Thần Quân, là chủ của tông môn tôi”, Nguyên Tinh nổi giận.
“Gì cơ? Chỉ một thằng ranh miệng còn hôi sữa mà cũng có thể làm giáo chủ của Đông Hoàng Giáo à? Xem ra Đông Hoàng Giáo ông sa sút thật rồi”, Hạ Kiếm Tâm hơi kinh ngạc nhưng vẫn là hừ một tiếng, tỏ ra rất khinh thường.
“Vậy người thế nào mới có thể làm giáo chủ Đông Hoàng Giáo?”, lúc này Lâm Chính ở bên cạnh xen vào một câu không đúng lúc.
Hạ Kiếm Tâm nhướng mày, vừa xoay người lại.
Trong mắt ông ta bỗng xuất hiện một khuôn mặt.
Chính là Lâm Chính.
Anh xuất hiện ở trước mặt Hạ Kiếm Tâm từ lúc. nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!