Cả bờ sông là một mớ hỗn độn. Rất nhiều người đi đường thét lên. “Chuyện gì vậy? Động đất sao?” “Đáng sợ quái” “Mau báo cảnh sát! Báo cảnh sát!” “Mẹ ơi..." Từng tiếng hoảng loạn vang lên.
Con phố trở nên hỗn loạn, vài người vội vàng lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Trên đài ngảm cảnh, bụi đất bay tứ tung. Người ở đài ngắm cảnh đều chạy đi hết.
Chỉ còn đám người Lâm Chính, Tô Nhu, Nguyên Tinh, Hạ Kiếm Tâm và Dịch Tiên Thiên.
Lúc này Dịch Tiên Thiên đã há hốc miệng, tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Đâu ông ta vang lên tiêng ong ong, hoàn toàn ngây người.
Hạ Kiếm Tâm bị Lâm Chính đè chặt xuống đất, da đầu đều nứt ra, cả mặt be bét máu, nhìn có vẻ rất đáng sợ.
“Bác Hạ!”, Dịch Tiên Thiên vội vã gọi.
Hạ Kiếm Tâm thấp giọng gào thét, muốn giấy giụa đứng lên.
Nhưng một tay Lâm Chính như quả tạ ngàn cân, dù ông ta có gảng sức thế nào cũng không thể vùng ra được, cả người nằm rạp dưới đất, khó mà đứng lên.
“AI
Hạ Kiếm Tâm như không cam lòng, lại gầm lên một tiếng, toàn bộ khí kình trong cơ thể đều bộc phát, biến thành những thanh phi kiếm nhỏ sắc bén đâm về phía Lâm Chính.
“Hả?”
Lâm Chính nhướng mày, cảm thấy khá thần kỳ nhưng không sợ gì cả, anh giơ tay còn lại lên, búng
một cái thật mạnh.
Vàèo vèo vèol
Khí kình bay ra từ đầu ngón tay anh rồi biến thành châm khí, lao đến chỗ phi kiếm đang lao đến đó.
Mặc dù phi kiếm sắc bén nhưng không tinh xảo bằng châm khí.
Hai bên va chạm vào nhau, tất cả phi kiếm đều bị châm khí mỏng như sợi tóc đánh gãy.
Hạ Kiếm Tâm trợn to mắt. Nguyên Tinh ở đầu bên này cũng há hốc miệng.
Ông ta biết rất rõ thực lực của Hạ Kiếm Tâm như thế nào.
Người này là bá chủ một phương vào năm mươi năm trước, đánh bại cả thiên hạ đấy!
Thế nhưng bây giờ lại bị chèn ép khi đối mặt với Lâm Chính...
Không thể tin được!
“Thực lực của giáo chủ trở nên mạnh đến thế từ bao giờ vậy?”, Nguyên Tinh lẩm bẩm.
Vèo!
Lúc này một tia kiếm quang vang lên.
Sau đó vô số phi kiếm lại bay ra từ cơ thể Hạ Kiếm Tâm, nhưng lần này chúng không tấn công Lâm Chính mà nhắm vào những người xung quanh này, nhất là tấn công dữ dội vào Tô Nhu.
Dương Đông kích Tây?
Lâm Chính lập tức buông tay lao đến đầu bên đó ngăn phi kiếm của Hạ Kiếm Tâm lại.
Hạ Kiếm Tâm lập tức vùng ra nhảy đến trên mặt sông.
Khí tràng của ông ta mở toàn bộ, khí kình phóng ra, dựa vào khí kình để bước đi trên sông như đi trên đất bằng.
Như một thần tiên!
Nhưng Lâm Chính lại không để lộ ra nhiều biểu cảm, anh bước đến bên bờ sông, lạnh lùng nhìn chăm chằm Hạ Kiếm Tâm.
“Rốt cuộc cậu là ai?”, mặt Hạ Kiếm Tâm be bét máu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Chẳng phải các ông đã biết thân phận của tôi rồi sao? Tại sao còn muốn hỏi nữa?”, Lâm Chính nói.
“Không! Cậu tuyệt đối không thể là thần y Lâm ở Giang Thành được. Chủ nhân đã điều tra, thần y Lâm ở Giang Thành chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mặc dù y võ cao siêu nhưng sao lại có thể là đối thủ của tôi được chứ?”, Hạ Kiếm Tâm hét lên.
“Sao hả? Võ học yếu hay mạnh còn phải phụ thuộc vào tuổi tác à? Ông sống đến tuổi này rồi mà còn ngây thơ thế ư?”, Lâm Chính hỏi.
“Mặc dù không phải quyết định bằng tuổi tác nhưng tôi đã luyện võ gần một trăm năm, sao có thể không lại thắng nhóc mới hai mươi tuổi chứ? Không thể nào”, Hạ Kiếm Tâm nói.
Ông ta không chấp nhận nỗi. Bất kỳ ai cũng không thể chấp nhận.
Lâm Chính lắc đầu: “Ông luyện võ gần một trăm năm thì thế nào? Những người truyền thừa võ học, y đạo cho tôi đều là những người học tập nghiên cứu mấy ngàn năm? Lẽ nào một trăm năm của ông còn muốn so sánh với những người truyền thừa cho tôi à”
“Tôi không tin! Tôi không thể chấp nhận được”.
Hạ Kiếm Tâm gào lên, hai mắt đỏ ngầu, hai cánh tay giơ lên cao.
Soạt soạt soạt!
Nước sông bỗng sôi trào, không ngừng lăn tăn gợn sóng dưới chân Hạ Kiếm Tâm.
“Đây là cái gì?”
“Khí tức quá hung ác, đáng sợ quá. Giáo chủ, cẩn thận!”
Mấy người Nguyên Tinh biến sắc, vội vàng nói.
“Thần y Lâm, cậu bớt phô trương thanh thế đi. Tôi không tin một tên nhóc mồm còn hôi sữa mới hơn hai mươi tuổi lại có thể chống lại kiếm lực gần một trăm năm của tôi. Bây giờ, tôi sẽ cho cậu biết tại sao người ta lại gọi tôi là Kiếm Hoàng. Kiếm mà tôi tu luyện gần một trăm năm có uy lực thế nào”.
Hạ Kiếm Tâm gầm lên, khí tức cả người bỗng đánh vào trong dòng sông.
Sau đó... Soạt soạt!
Dòng sông cuồn cuộn xuất hiện cột nước cao gần ba mươi mét, giống như vòi rồng.
Mọi người ngạc nhiên thốt lên.
Không ít người đi đường ở đằng xa cũng ngẩng đầu, đều vô cùng ngạc nhiên.
“Đó là cái gì?” “Thần tiên à?” Tiếng bàn tán ngạc nhiên vang lên.
Nhưng đám người Nguyên Tinh bên này lại vô cùng chấn động.
“Dùng khí hóa thực? Trời ạ, kiếm đạo của Hạ Kiếm Tâm thế mà lại đạt đến mức này rồi?”
“Ông Nguyên Tinh, dùng khí hóa thực là gì?”, người bên cạnh cẩn thận hỏi.
“Đúng như tên của nó, đó là dùng khí để biến thành kiếm, phi kiếm biến thành thực, trở thành một thanh kiếm thật. Đây là một mức độ cao của kiếm đạo, người sử dụng kiếm ban đầu sẽ luyện trong tay có kiếm nhưng lòng không kiếm, sau đó lại tu luyện lên một mức cao là trong tay không có kiếm mà trong lòng có kiếm. Đây là hai cấp bậc lớn, hiện nay người luyện kiếm trên thế giới chỉ có hai cảnh giới này, nhưng Hạ Kiếm Tâm đã thoát khỏi hai cảnh giới này, đạt đến mức tay không kiếm, lòng cũng không kiếm”.
“Tay không kiếm, lòng cũng không kiếm? Vậy ông ta vẫn là người của kiếm đạo chứ?”
“Tất nhiên, vì ông ta chính là kiếm”, Nguyên Tinh trầm giọng nói.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
“Thế chẳng phải là cảnh giới người kiếm hợp làm một trong truyền thuyết sao?”, có người thất thanh nói.
“Đúng thế”.
Nguyên Tinh gật đầu.
Ngay lúc này, cột nước trên dòng sông cuồn cuộn đó đã biến thành một thanh kiếm cực lớn.
Một thanh kiếm được ngưng tụ hoàn thành từ nước sông.
Mọi người ngước mắt lên ngẩn người nhìn. Đây là cảnh tượng thần kỳ gì thế?
Thanh kiếm này vô cùng sắc bén hệt như kiếm của Tiên Nhân, nó như muốn xé tan màn đêm.
Lâm Chính nhìn chằm chằm thanh kiếm này, sừng sững đứng yên bất động như Thái Sơn.
Nhìn thế trận này rõ là muốn cố chấp đỡ lấy thanh kiếm này.
“Tránh ra! Tản đi hết đi!”
Nguyên Tinh nhìn ra manh mối, sắc mặt thay đổi, lập tức hét lên.
Mọi người vội vàng chạy sang một bên.
“Cô Tô, mau đi theo sau lưng tôi”, Nguyên Tinh gọi Tô Nhu đang ngây người ở đằng xa.
Lúc này Tô Nhu hoàn hồn. Một người bình thường như cô có bao giờ thấy thế trận như vậy đâu? Hai chân không vững lắm, vội vàng chạy ra khỏi đài ngắm cảnh.
Dịch Tiên Thiên vừa bò vừa chạy ra ngoài lao. đến bãi đậu xe, ông ta chui vào trong xe, nhưng không vội khởi động xe mà kéo cửa sổ xe xuống nhìn sang.
“Thần y Lâm, cậu đối đầu với Thương Minh thì chỉ có đường chết, nhưng cậu dám sỉ nhục tôi, hôm nay cho dù thế nào, tôi cũng phải xé nát cậu thành trăm mảnh. Tôi sẽ khiến cậu trở thành quá khứ, sau đó bị mọi người quên lãng bằng thanh kiếm này”.
Hạ Kiếm Tâm lớn giọng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!