“Chủ tịch Lâm của các ông đâu?”, Long Giang Phong nhìn văn phòng không có ai thì cực kỳ bất mãn hỏi.
“Hai vị đợi một chút, chủ tịch Lâm sắp đến rồi, mời hai vị ngồi, tôi sẽ bảo thư ký chuẩn bị trà cho hai người”, Mã Hải mỉm cười nói, sau đó xoay người ra ngoài.
Chỉ còn lại một mình Nguyên Tinh đứng trước cửa văn phòng như đang theo dõi hai bố con.
Long Giang Phong mất kiên nhẫn đi qua đi lại trong văn phòng.
Long Hâm lại rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn xung quanh văn phòng, cuối cùng dừng lại nơi Nguyên Tinh, đánh giá một hồi lại lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ bên cạnh thần y Lâm lại có người tài như vậy, thú vị đấy”, Long Hâm lẩm bẩm, vẻ mặt trầm ngâm.
“Người tài gì à? Bố, mấy người ất ơ này ấy à, bố gọi bừa một người cũng có thể đánh bại được chúng, sợ gì chứ?”, Long Giang Phong nói.
“Vậy sao con còn bị người ta dạy dỗ?”, Long Hâm hỏi ngược lại.
“Con... con chỉ sơ suất thôi”. “Thất bại thì phải thừa nhận, lần này con có thể sống sót quay về, lần sau thì chưa chắc. Không phải
lần nào cũng may mắn thế đâu”, Long Hâm nói.
Long Giang Phong há miệng nhưng không cãi lại được, ấm ức đến mức mặt đỏ bừng.
“Ông Long, để ông đợi lâu rồi”.
Lúc này một bóng người nhanh chân bước vào. văn phòng, chính là Lâm Chính.
Long Giang Phong đưa mắt nhìn, trong mắt đầy lửa giận, siết chặt nằm đấm, chỉ muốn đánh chết người này.
Trái lại Long Hâm lại tỏ ra rất thản nhiên.
“Cậu là thần y Lâm nhỉ? Khí chất bất phàm này đúng là khiến người ta khó mà quên được, bái phục!
Bái phục”.
“Vị này là?”
“Tôi là Long Hâm, còn đây là con trai tôi”, Long Hâm bình tĩnh nói.
“Thì ra là ông Long, thất lễ rồi”, Lâm Chính khách sáo nói.
“Thần y Lâm, chúng ta nói ngắn gọn một chút nhé. Trong người con trai tôi có độc cực mạnh, chỉ có cậu Lâm mới có thể chữa khỏi, mong thần y Lâm đừng làm khó bọn tôi, giải độc giúp con trai tôi, tôi cảm tạ vô cùng”, Long Hâm nói.
Lâm Chính khẽ cười, không nói gì, chỉ bước đến trước bàn làm việc ngồi xuống, tự mình rót một tách trà, uống một ngụm rồi nói: “Tại sao?”
Chỉ mấy chữ đơn giản đã nói rõ lập trường của anh.
“Thằng khốn họ Lâm kia! Mày muốn chết! Mày có biết bố tao là ai không? Để tao nói cho mày biết, nếu mày không giải độc, tao bảo đảm ngày mai Dương Hoa của mày sẽ không nhìn thấy mặt trời”, Long Giang Phong tức giận và gầm lên liên tục.
“Trước đây cũng có người từng nói với tôi như thế, chỉ tiếc là người đó đã trở thành tù nhân của tôi rồi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Người trước đó có thể so với bọn tao được sao? Mày cũng không xem lại xem bọn tao đại diện cho ai, bọn chúng là cái thá gì? Mày đang coi thường bọn tao sao?”, Long Giang Phong gào lên.
“Chuyện này... có lẽ người khác không là gì nhưng có một người chắc là có cấp bậc cao hơn các người”, Lâm Chính suy nghĩ một chốc rồi nói.
“Được rồi, thần y Lâm, chúng ta không cần nói chuyện này nhiều nữa, nói trắng ra thì nếu cậu chịu cứu con trai tôi thì tôi không truy cứu chuyện này nữa. Đại hội điều tra cậu thế nào là chuyện của cậu và đại hội, tôi không hỏi đến nữa, thế nào?”, Long Hâm nghiêm túc nói.
“Thế nên các ông đến để ra lệnh cho tôi, đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, ý của tôi không phải như vậy, tôi không dám ra lệnh cậu, chỉ là yêu cầu mà thôi. Tất nhiên cậu có quyền lựa chọn, nhưng tôi chỉ mong cậu có thể cẩn thận xem xét, vì một khi lựa chọn sai trong chuyện này thì sẽ không có cơ hội hối hận. Tôi hy vọng cậu có thể tự biết mình biết ta”, Long Hâm lạnh nhạt nói.
“Thú vị đấy”.
Lâm Chính không cảm xúc nói: “Vậy thì mời về cho”.
Nghe anh nói thế, Long Hâm bèn đứng dậy: “Thần y Lâm, cậu có ý gì? Cậu muốn từ chối tôi sao?”
“Tôi không thể từ chối à? Con trai ông bắt nạt người khác, làm xăng làm bậy ở Giang Thành, tôi không giết anh ta đã là nể mặt đại hội của ông lắm rồi, giờ ông còn chạy đến đây cầu xin tôi giải độc cho anh ta, ông nghĩ có khả năng à?”, Lâm Chính hừ một tiếng.
Long Hâm không ngờ thần y Lâm này lại có thái độ cứng rắn như vậy.
Chắc đối phương biết thân phận của ông ta. Nếu đã thế, đối phương lại không chịu xuống
nước, ngược lại còn có thái độ như thế khiến Long Hâm khá bất ngờ.
“Thần y Lâm, tôi tin cậu là người thông minh, nếu cậu đã biết thân phận của con trai tôi, dĩ nhiên št thân phận của tôi, nếu cậu không cứu con cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Để tôi nói cho cậu biết, nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, e là cậu và những người bên cạnh cậu đều sẽ phải chôn cùng cùng con trai tôi. Cậu có hiểu không?”, Long Hâm trầm giọng nói.
Ông ta vốn tưởng Lâm Chính sẽ nhượng bộ nhưng không ngờ Lâm Chính lại vỗ tay, thờ ơ nói: “Được đấy! Ông Long, nếu cậu đã nói thế thì được, làm phiền dẫn con trai ông về đi”.
“Thần y Lâm, cậu... có ý gì?”, Long Hâm lo lắng, đứng phắt dậy.
“Tôi sẽ chuẩn bị quan tài của mình ngay bây giờ, chờ được chôn chung với con trai ông. Nhưng hãy chuẩn bị quan tài cho con trai ông sau khi ông về đến nhà”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu... cậu nói gì?”, Long Hâm tức giận đến mức không nói nên lời.
Ông ta không ngờ Lâm Chính lại kiên quyết như thế...
“Họ Lâm kia, mày... mày dám?”, Long Giang Phong điên tiết đến mức đỏ bừng cả mặt, cả người run rẩy.
“Sao tôi lại không dám? Long Giang Phong, nếu anh không sợ chết thì đánh cược mạng của anh ra đây. Anh về nhà chờ chết, tôi ở đây chờ cường giả của đại hội đến. Thế nào? Anh dám không?”, Lâm Chính híp mắt nhìn Long Giang Phong.
Cả người Long Giang Phong run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
Hắn run rẩy lùi về sau, ấp úng định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Ai cũng có thể nhìn ra hắn đang rất sợ. Chết? Hản không muốn chút nào.
“Bố... bố..”, Long Giang Phong run rẩy nhìn Long Hâm.
Long Hâm biết mình không đe dọa được Lâm Chính, chỉ đành hỏi: “Thần y Lâm, cậu... muốn thế nào?”
“Sở dĩ tôi hạ độc con trai ông là vì con trai ông sỉ nhục, bắt nạt bạn của tôi. Đây là tội không thể tha nên tôi muốn anh ta quỳ xuống xin lỗi bạn tôi”.
“Không thành vấn đề”, Long Hâm đáp.
“Bố, chuyện này... sao được chứ?”, Long Giang Phong vội vã nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!