Long Hâm không muốn cược.
Nếu nói ngay cả thần y Khâu cũng không chắc chắn được trăm phần trăm có thể chữa khỏi cho Long Giang Phong, bây giờ ông ta ngoại trừ nhân nhượng Lâm Chính ra, không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng Long Hâm không ngờ Lâm Chính lại dám nói ra lời như vậy.
“Khốn nạn".
Long Hâm nổi giận, đột nhiên đứng dậy quát lớn: “Thần y Lâm! Cậu thật to gan! Cậu có biết cậu đang nói gì không? Muốn tôi dùng thân phận đại hội để xin lỗi cậu? Cậu không phải đang sỉ nhục tôi, mà là cậu đang sỉ nhục đại hội! Cậu có biết hậu quả là gì không?”.
“Hậu quả? Tôi không biết, tôi chỉ biết chuyện gì cũng phải theo quy tắc, đại hội cũng là nơi theo quy tắc. Không có quy tắc thì không thành khuôn khổ, sở dĩ đại hội có sức thuyết phục là vì luôn tuân thủ quy tắc. Tôi biết đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt mất tích ở Giang Thành, tôi có hiềm nghi, nên tôi phối hợp với người của đại hội điều tra.
Nhưng Long Giang Phong con trai ông không chỉ làm việc ác, mà còn dùng danh tiếng của đại hội ức hiếp người khác, gây hại cho dân chúng, thậm chí còn động đến người của tôi. Hành vi của anh ta là hợp quy tắc của đại hội sao? Nếu đại hội thật sự can thiệp vào chuyện này, ai xui xẻo còn chưa chắc! Long Hâm, tôi nói với ông thế này, hoặc là ông bảo con trai ông xin lỗi trước công chúng, hoặc là ông về lo hậu sự cho con trai ông đi. Ông cũng có thể báo cáo chuyện này với đại hội, xem đại hội sẽ đứng về phía ông hay là đứng về phía tôi”, Lâm Chính hút thuốc, lạnh lùng nói.
“Cậu..”, ánh mắt Long Hâm lạnh lẽo, sự nhãn nại của ông ta như đã bị Lâm Chính làm mất sạch.
Người của đại hội cao ngạo đến mức nào, sao có thể công khai xin lỗi?
Nếu vậy, uy nghiêm của đại hội sẽ giảm mạnh, hơn nữa một khi làm như vậy, e rằng đám người Long Hâm sẽ không còn tư cách ở lại đại hội nữa.
Ông ta phân rõ nặng nhẹ, đây không phải vấn đề mặt mũi, đây là vấn đề kế sinh nhai của cả gia tộc Long Hâm sau này.
“Bố nói lời dư thừa với tên ngu ngốc này làm gì? Chúng ta giải quyết anh ta trước, nếu anh ta không chịu cứu chữa cho con thì giết anh ta, cùng lắm một mạng đổi một mạng!”, Long Giang Phong tức giận nói.
Anh ta nói xong, Long Hâm gật đầu: “Giang Phong nói không sai, thần y Lâm, nếu con trai tôi có chuyện gì, chắc chắn cậu cũng không sống được! Tôi hi vọng cậu có thể cân nhắc nặng nhẹ. Nếu không, tôi cũng chỉ đành không khách sáo nữa”.
“Xem ra hai vị không phải đến đây để thượng lượng với tôi xử lý chuyện này”, Lâm Chính dập tắt thuốc lá, hỏi.
“Không sai, tao đến để ra lệnh cho mày! Mày không có lựa chọn nào khác!”, Long Giang Phong mắng chửi.
“Nếu đã như vậy thì không còn gì phải thương lượng nữa”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Nếu hai vị muốn rời đi, cửa lớn ở đó. Nếu hai vị muốn động tay thì ra tay đi! Nhưng tôi phải nhắc nhở một câu, hi vọng các người có thể suy nghĩ thận trọng. Bởi vì một khi ra tay thì không thể hối hận. Ông ra tay thì đồng nghĩa tôi sẽ không cứu con trai ông, ông rõ chưa, ông Long?”.
Nghe được lời nói đó, Long Hâm lo lắng, hơi do dự.
Long Giang Phong lại không quan tâm những cái đó.
Hắn không ưa Lâm Chính từ lâu, vừa măng chửi vừa, bước nhanh về phía Lâm Chính.
Ẩm!
Long Giang Phong đấm vào bàn làm việc trước mặt Lâm Chính.
Sức mạnh hung bạo làm bàn nứt ra.
“Ồ?”, Lâm Chính không hề hoảng sợ: “Xem ra ông đã mời được thần y cho con trai ông? Nếu không thì cậu ta không thể nào có sức mạnh như vậy”.
“Thần y Lâm, người có thể khiến tôi cúi đầu không nhiều, tôi đã đích thân đến tìm cậu, là cậu không nể mặt tôi đấy. Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi vô tình!”.
Long Hâm nghiến răng, quyết định dùng vũ lực ép Lâm Chính khuất phục.
Nhưng ngay khi ông ta đỉnh ra tay. Cốc cốc cốc.
Cửa văn phòng vang tiếng gõ cửa, sau đó Mã Hải nhanh chân bước vào văn phòng.
“Chủ tịch Lâm, có khách quý cầu kiến!”. “Ai?".
“Thần y Lâm, sao cậu quên mất tôi rồi? Ha ha ha..”.
Tiếng cười lớn vang lên, sau đó một giọng nói đĩnh đạc truyền vào.
Nhìn lại thì là Thiên Diệp của Tử Huyền Thiên.
“Thiên phó chưởng môn?”, Long Hâm ngạc nhiên.
Ông ta đã từng gặp Thiên Diệp.
Nhưng Thiên Diệp dường như không nhìn thấy Long Hâm, dừng ánh mắt trên người Lâm Chính.
“Thiên phó chưởng môn, sao ông lại đến Giang Thành rồi?”, Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
“Thần y Lâm, chưởng môn ph. đây gặp cậu, thuận tiện hỏi xem quyết định của cậu như thế nào..”, Thiên Diệp cười nói, ánh mắt mong chờ.
Nhưng Lâm Chính vẫn không ngừng lắc đầu: “Thiên phó chưởng môn, tôi vẫn câu nói đó, tôi sẽ không cân nhắc chuyện gia nhập Tử Huyền Thiên, cho nên mời ông về cho”.
“Thần y Lâm, nếu cậu đã vô ý, chúng tôi cũng sẽ không vội. Cậu cứ suy nghĩ đi, chúng tôi không yêu cầu cậu phải trả lời chúng tôi ngay bây giờ”, Thiên Diệp hơi thất vọng, vội vàng lên tiếng.
Long Hâm nghe vậy, ngạc nhiên không thôi.
“Thiên phó chưởng môn! Lời ông nói là ý gì? Ông đích thân đến Giang Thành, chiêu mộ thần y Lâm vào Tử Huyền Thiên?”, Long Hâm tiến tới hỏi.
Thiên Diệp bấy giờ mới phản ứng lại, quái lạ nhìn Long Hâm: “Ồ? Ông Long Hâm? Sao ông lại chạy đến đây?”.
“Tôi... không có gì..”, Long Hâm nhíu mày, không trả lời vấn đề này.
Thiên Diệp cũng không tức giận, tiếp tục nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, tóm lại chưởng môn dặn dò, lúc nào cậu muốn vào Tử Huyền Thiên thì cứ điện thoại cho tôi là được, cánh cửa của Tử Huyền Thiên luôn rộng mở với cậu!”.
“Được, cảm ơn ông”, Lâm Chính gật đầu.
Long Hâm nhíu mày: “Thần y Lâm, cậu cũng kiêu ngạo thật đấy. Thiên phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên đích thân đến mời cậu gia nhập Tử Huyền Thiên, cậu lại từ chối? Cậu không coi trọng võ học của Tử Huyền Thiên sao?”.
“Phải thì đã sao?”, Lâm Chính trả lời thẳng.
“Cậu nói gì?”, Long Hâm nổi giận, còn định nói gì, Thiên Diệp vội vàng ngăn lại: “Ông Long Hâm đừng giận, đừng giận! Chuyện này không trách thần y Lâm.
“Không trách cậu ta? Cậu ta sỉ nhục Tử Huyền Thiên các ông như vậy, ông là phó chưởng môn Tử Huyền Thiên sao lại không giận? Chẳng lẽ ông không muốn bảo vệ tôn nghiêm của Tử Huyền Thiên sao?”, Long Hâm âm trầm quát lên.
Ông ta không phải cảm thấy bất bình, mà là muốn làm rõ mối quan hệ của Tử Huyền Thiên và Lâm Chính.
Nhưng Thiên Diệp lại cười khổ lắc đầu: “Ông Long Hâm, chuyện này chẳng có gì mà sỉ nhục với không sỉ nhục. Thực ra thần y Lâm quả thật không cần phải xem trọng võ học của Tử Huyền Thiên, bởi vì tôi không phải là đối thủ của thần y Lâm”.
“Cái gì?”. Long Hâm giật mình, khó tin nhìn Thiên Diệp: “Ông... không phải đối thủ của cậu ta? Sao thế
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!