"Là tôi tiêu diệt! Lũ chó lợn của Cùng Châu Phái lá gan không nhỏ, không những giết hại người của nhà họ Trình chúng tôi, mà thấy em trai tôi gặp nạn cũng không cứu. Đầu của bọn họ đã được tôi xếp ngay ngắn ở quảng trường của môn phái bọn họ. Nếu anh đến Cùng Châu Phái thì có thể được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng đó, đẹp lắm đấy!", người đàn ông kia nheo mắt cười nói, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Lâm Chính im lặng một lát rồi gật đầu: "Không ngờ nhà họ Trình lại có liên quan đến Thần Hỏa Tôn Giả, đây là điều tôi khá bất ngờ đấy".
"Tôi rời nhà từ lâu chu du bốn phương, tìm các cường giả để bái sư học nghệ, Tôn Giả thấy thiên phú của tôi không tệ, nên đã giữ tôi lại. Chuyện hôm nay cũng là Tôn Giả và Thánh Nữ đại nhân làm chủ cho tôi. Thần y Lâm, anh hãy ngoan ngoãn quỳ xuống nhận tội chịu phạt đi", Trình Ngạn Sinh lạnh lùng nói.
Nhưng Lâm Chính nghe xong lại lắc đầu: "Em trai anh tài không băng người, nên mới bị tôi giết, sao lại là lỗi của tôi được? Anh ta không có tài cán gì nhưng lại chọc vào tôi, chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?".
“Anh còn dám cứng miệng?".
Trình Ngạn Sinh hừ mũi cười nói: "Sao nào? Muốn tôi tận tay vặt cái đầu chó của anh xuống hả?".
"Ồ, anh muốn khiêu chiến một chọi một với tôi sao? Nếu vậy thì tôi rất sẵn lòng đấu với anh, nhưng tôi lo người của đảo Thần Hỏa các anh không dám đơn thương độc mã đánh với tôi đâu", Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, Trình Ngạn Sinh lập tức biến sắc.
Người của đảo Thần Hỏa ở bên cạnh đều đanh mắt lại.
Rõ ràng là thần y Lâm đang trả thù.
Anh muốn dựa vào phương thức một chọi một để diệt trừ Trình Ngạn Sinh.
Nếu đảo Thần Hỏa không nhận lời thì sẽ mất mặt, mọi người sẽ tưởng là bọn họ sợ thần y Lâm. Nhưng nếu nhận lời... bọn họ cũng từng nghe tới uy danh của thần y Lâm, Trình Ngạn Sinh chưa chắc có phần thẳng.
"Thú vị đấy".
Thần Hỏa Thánh Nữ đanh mắt nhìn Lâm Chính, bình thản nói: "Thần y Lâm, có phải anh cảm thấy người của đảo Thần Hỏa chúng tôi dễ bị ức hiếp không?".
"Tôi chưa bao giờ chủ động ức hiếp người khác, nhưng cũng không cho phép người khác lăng mạ tôi. Chuyện lần này cũng là nhà họ Trình chọc vào tôi trước, nếu các cô đến để nói lý, thì chúng ta có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện. Nhưng nếu các cô đến để trả thù tôi, thì tôi cũng không ngại chơi cùng các cô", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh vừa dứt lời, điện đường liền trở nên xôn Xao.
Người của đảo Thần Hỏa nổi giận. "Khốn kiếp! Mày nói cái gì đấy?"
"Mày đang khiêu khích đảo Thần Hỏa bọn tao sao?".
"Láo toét! Trước mặt Thánh Nữ mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy? Phải diệt tộc!".
"Đúng! Diệt tộc!".
"Diệt tộc!".
Người của đảo Thần Hỏa nổi trận lôi đình, ai nấy la ó ầm ï, đòi giết cả nhà Lâm Chính.
Trình Ngạn Sinh cũng bật cười, hắn lạnh lùng nhìn chăm chằm Lâm Chính, chỉ mong sao người này thật hống hách trước mặt Thánh Nữ.
Bởi vì hắn biết, đứng trước sự tồn tại như Thánh Nữ, càng hống hách thì chết càng nhanh.
Hơn nữa... còn chết cực thảm! Quả nhiên, Thần Hỏa Thánh Nữ im lặng!
Những người đang ầm ï bên dưới thấy Thánh Nữ mãi không lên tiếng thì ai cũng bị dọa sợ, không dám ho he gì nữa, ai nấy đều im lặng cúi đầu, thở mạnh cũng không dám...
Bầu không khí trong điện đường vô cùng ngột ngạt, im lìm.
Lâm Chính và Trương Thất Dạ đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhìn ngó xung quanh, còn tưởng là xảy ra chuyện gì.
Mãi đến lúc này, Thần Hỏa Thánh Nữ mới lên tiếng.
"Thần y Lâm, liệu bổn Thánh Nữ có thể nghĩ là... anh coi thường đảo Thần Hỏa chúng tôi không?".
Vẻ mặt của cô ta rất bình tĩnh, không nhìn ra vẻ tức giận.
Tuy giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng nếu Lâm Chính nói phải, thì e là ngay giây tiếp theo sẽ bị người của đảo Thần Hỏa phanh thây. Nhưng nếu phủ nhận, thì chắc chăn Thánh Nữ sẽ làm khó anh, nói anh đùa giỡn cô ta, anh sẽ càng chết nhanh hơn.
Kiểu gì cũng có sơ hở.
Nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười: "Thánh Nữ đại nhân, tôi hỏi cô, nếu một người mạnh hơn cô muốn giết cô, thì cô sẽ đánh... hay là không đánh ?".
"Đương nhiên phải đánh rồi, cho dù bỏ mạng, thì cũng không nên ngồi yên chờ chết", Thánh Nữ bình thản đáp.
"Nếu vậy thì chẳng phải cô cũng đang thách thức vị cường giả kia sao? Khác gì tôi chứ?", Lâm Chính nói.
Đôi lông mày lá liễu của Thánh Nữ nhíu chặt, lát sau lại giấn ra, gật đầu nói: "Không ngờ thần y Lâm còn có miệng lưỡi sắc bén như vậy, nhưng chỉ dựa vào võ mồm thì không thể giải quyết chuyện này được. Trình sư đệ là trò cưng của sư tôn, em trai cậu ấy cũng là em trai của tôi, là người của đảo. Thần Hỏa. Anh giết em trai cậu ấy thì phải đền mạng, rõ chưa?".
Lâm Chính nghe thấy thế thì khẽ thót tim, thầm nghĩ đối sách.
Xem ra Thần Hỏa Thánh Nữ nhất định muốn giết anh rồi.
Nếu vậy thì anh sẽ phải đối đầu với đảo Thần Hỏa.
Khí tức của Thần Hỏa Thánh Nữ này không đơn giản, cực kỳ khó đối phó, lại thêm bảy người phía sau cô ta... Cho dù anh sống sót thoát thân, thì đảo Thần Hỏa cũng sẽ đuổi theo trả thù.
Tuy anh không sợ, nhưng e là Dương Hoa và người thân bạn bè của anh ở Giang Thành cũng sẽ gặp họa.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, quyết định vẫn nên giữ bình tĩnh.
Anh mỉm cười rồi lớn tiếng nói thẳng: "Tôi còn tưởng người của đảo Thần Hỏa lợi hại đến đâu chứ, không ngờ vẫn ỷ thế hiếp người. Rõ ràng gọi tôi đến để tạ tội, kết quả tôi đến rồi các cô lại một mực muốn tôi chết! Chậc chậc chậc, nếu đã như vậy, thì còn tạ tội cái gì nữa? Các cô cứ ra tay luôn chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?".
"Mày nói cái gì?".
"Sao nào? Mày tưởng đảo Thần Hỏa bọn tao sợ mày thật sao?”".
"Mày có tin chỉ cần Thánh Nữ đại nhân gật đầu, thì tao có thể thiêu mày thành tro không?".
Người của đảo Thần Hỏa nổi giận, ai nấy để lộ sát khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Nếu không vì Thánh Nữ đang ở đây, thì e là Lâm Chính đã tan xương nát thịt từ lâu rồi.
Vẻ mặt Trương Thất Dạ đầy căng thẳng, nhìn chằm chằm bốn phía, tỏ ý đề phòng.
"Kế khích tướng vụng về!", Thánh Nữ lắc đầu: "Nhưng chúc mừng anh, anh đã thành công!".
"Vậy sao?".
"Người của đảo Thần Hỏa chúng tôi trước giờ không sợ khiêu chiến, cũng chưa bao giờ sợ bất cứ ai! Tôi vốn có thể giết luôn anh, nhưng bây giờ anh đang sỉ nhục tôn nghiêm của đảo Thần Hỏa chúng tôi, làm tổn hại đến danh dự của chúng tôi. Nếu tôi giết luôn anh, chuyện này đồn ra ngoài thì không biết người trong thiên hạ sẽ đánh giá chúng tôi thế nào. Thế nên kế khích tướng của anh đã thành công, nói đi, anh định thế nào?", Thánh Nữ bình thản hỏi .
"Định thế nào hả? Đương nhiên là muốn trở về ngay lập tức rồi, chuyện này không liên quan đến tôi. Nhưng điều này không thực tế cho lắm, các cô gọi tôi đến đây chẳng qua là muốn giết tôi để giúp Trình Ngạn Sinh xả hận. Nếu đã vậy thì đây chính là chuyện giữa tôi và Trình Ngạn Sinh. Thế nên ân oán này cũng nên để tôi và Trình Ngạn Sinh tự giải quyết", Lâm Chính nói.
"Được, vậy chúng ta đấu một phen!", Trình Ngạn Sinh bước một bước tới, lạnh lùng nói.
"Quay lại! Đừng có làm càn!", Thánh Nữ ngoảnh sang quát khẽ.
Trình Ngạn Sinh liếc mắt nhìn Thánh Nữ, không nói gì.
"Tuy dạo này cậu tiến bộ thần tốc, công pháp đại thành, nhưng giao đấu chính diện với người này sẽ có rủi ro, không được liều lĩnh. Nếu cậu thua thì sẽ làm mất mặt cả đảo Thần Hỏa và sư tôn, hiểu không?", Thánh Nữ bình thản nói.
"Vâng, sư tỷ... Sư đệ biết ạ", Trình Ngạn Sinh cúi đầu, trầm giọng đáp.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!