Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

 

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Chính. Bao gồm cả Trương Thất Dạ.

Ông ta hơi trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới thất thanh kêu lên: "Đồ điên này!".

"Nếu đổi lại là ông, thì chắc là ông còn điên hơn cả tôi", Lâm Chính bình thản đáp.

Trương Thất Dạ không nói gì.

Nếu đổi lại là ông ta, thì chắc chắn ông ta đã ra tay từ lâu rồi, nếu đánh không lại thì sẽ nghĩ cách chuồn đi.

Lời nói của Lâm Chính lại khiến điện đường trở nên im phăng phắc.

Trình Ngạn Sinh nhìn Lâm Chính chăm chẳm, một lúc lâu không lên tiếng.

Thánh Nữ cũng im lặng rất lâu mới ngoảnh sang nói: "Sư đệ, cậu nghĩ sao?".

"Tôi?", Trình Ngạn Sinh do dự một lát, rồi hừ mũi đáp: "Tôi mà phải sợ anh ta sao? Thần y Lâm, nói đi, anh muốn dùng phương pháp gì để quyết định thẳng thua giữa chúng †a?". 

Lúc này, anh ta không thể lựa chọn lùi bước, nếu không sẽ mất sự ủng hộ của đảo Thần Hỏa.

"Không đấu võ thì đương nhiên sẽ đấu cái khác, về việc đấu gì thì tôi giao quyền quyết định cho anh, kẻo lát nữa tôi thắng lại không có sức thuyết phục", Lâm Chính cười nói.

"Ồ, anh nói thật chứ?".

"Đương nhiên".

"Hừ, anh đúng là ngông cuồng, tôi sợ tôi chọn hạng mục thi đấu xong, anh lại sợ không dám đấu".

"Không đâu, nếu tôi đã nói vậy thì sẽ không hối hận, anh cứ chọn thoải mái", Lâm Chính nói.

"Đây là anh nói đấy nhé".

Trình Ngạn Sinh suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng nói: "Vậy chúng ta sẽ thi chịu nhiệt, thế nào?".

"Chịu nhiệt?". Lâm Chính nhíu mày. "Sao hả? Sợ rồi à?".

"Xem anh nói kìa, chơi luôn", Lâm Chính mỉm cười, tỏ vẻ không quan tâm lảm. 

Nhưng anh vừa dứt lời thì rất nhiều người liền bật cười.

Vô số ánh mắt xung quanh nhìn Lâm Chính với vẻ châm chọc và chế giễu.

Điều này khiến Lâm Chính và Trương Thất Dạ cảm giác như mình đã mắc bẫy.

"Được! Được lắm! Họ Lâm kia, anh giỏi lắm! Tôi cũng có mấy phần tán thưởng anh đấy! Nếu vậy thì

mời anh đi theo tôi".

Trình Ngạn Sinh cười khẩy, sau đó xoay người ôm quyền với Thánh Nữ.

Thánh Nữ gật đầu.

Trình Ngạn Sinh lập tức dẫn đường đi ra khỏi điện đường.

Lâm Chính đi theo. "Cậu Lâm!".

Trương Thất Dạ có chút lo lắng, thầm gọi một tiếng.

Ông ta biết rất rõ, chắc chắn lựa chọn của Trình Ngạn Sinh cực kỳ bất lợi với Lâm Chính, phần thăng của anh sẽ không lớn. So với việc bị thua trực tiếp thì không bằng tất tay đánh một trận.

Sao Lâm Chính có thể không nghĩ tới việc này chứ?

Nhưng đánh giết nhau là hạ hạ sách, bây giờ vẫn chưa đến mức đó.

Lâm Chính nhìn Trương Thất Dạ, thầm lắc đầu, ra hiệu cho ông ta cứ bình tĩnh.

Trương Thất Dạ bất đắc dĩ, cũng chỉ đành đi theo.

Tất cả những người còn lại của đảo Thần Hỏa cũng đi ra khỏi cung điện, ngay cả Thánh Nữ cũng rời đi dưới sự hộ tống của sáu đệ tử mặc áo giáp.

Trình Ngạn Sinh không đi quá xa, mà đi lên đỉnh của ngọn núi trung tâm đảo Thần Hỏa, đứng bên cạnh một miệng núi lửa.

Sau khi hai người Lâm Chính qua đó, mới phát hiện bên trong núi lửa là nham thạch nóng chảy cuồn cuộn...

Trương Thất Dạ biến sắc: "Trình Ngạn Sinh! Chịu nhiệt mà cậu bảo chắc không phải là chịu

nhiệt độ cao trong núi lửa đấy chứ?".

"Thông minhl". 

"Nhưng nhiệt độ bên trong núi lửa này cũng không cao lắm!", Lâm Chính liếc nhìn bên trong rồi nói: "Cái này có thể quyết định thắng thua sao?”".

"Ai nói với anh là chỉ có nhiệt độ bên trong núi lửa?".

Trình Ngạn Sinh chỉ dòng nham thạch đỏ rực kia, cười khẩy nói: "Chúng ta phải nhảy vào nham thạch này để thi, hiểu không?".

"Cái gì?". Trương Thất Dạ như bị sét đánh ngang tai.

Lâm Chính cũng ngẩng phảt đầu lên, nhìn chằm chằm Trình Ngạn Sinh.

"Sao nào? Không dám à?", Trình Ngạn Sinh nheo mắt cười nói.

"Tôi tưởng mình đã vô liêm sỉ rồi, không ngờ còn có người vô liêm sỉ hơn cả tôi! Thông thường nhiệt độ của nham thạch là 900 đến 1200 độ, nếu nhảy xuống đó thì e là sẽ thịt nát xương tan mất!", Trương Thất Dạ tức giận nói: "Sở dĩ cậu dám nhảy vào chắc là vì cậu đã tu luyện công pháp của Thần Hỏa Tôn Giả, bản thân kháng được nhiệt độ cao, cậu bảo thần y Lâm đấu với cậu kiểu gì chứ?". 

"Là thần y Lâm bảo tôi chọn hạng mục thi đấu mà, bây giờ tôi chọn xong rồi các ông lại rụt vòi? Sao hả? Các ông đang đùa đảo Thần Hỏa chúng tôi đấy à?", Trình Ngạn Sinh lạnh lùng nói.

"Thần y Lâm, nếu anh không dám, thì tôi chỉ đành tuyên bố anh thua cuộc! Hậu quả là gì, chắc

anh cũng biết!".

Một chiếc ghế được đặt cách đó không xa, Thánh Nữ ngồi xuống, bình tĩnh nói.

Trương Thất Dạ nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên sát khí.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement