Câu nói đó khiến Thần Hỏa Tôn Giả rơi nước mắt.
“Thần y Lâm, đã là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ tới tôi? Tôi mà có chuyện gì được? Cậu hãy nghỉ ngơi hồi phục cho tốt. Dù cậu cần thảo dược gì để chữa bệnh, tôi cũng sẽ dốc hết sức trợ giúp cậu khôi phục. Còn phương pháp mà cậu nhäc đến, cậu đừng nói! Tôi cũng không muốn nghe!”, Thần Hỏa Tôn Giả nén nhịn nước mắt, cắn răng quát khẽ.
“Tôn Giả, những chuyện đó không quan trọng. Tân Bách Tùng là đệ tử của tôi, ông ấy... sẽ xử lý tốt. Nếu ông ấy có thể chữa, tôi sẽ không có gì phải lo”, Lâm Chính nói.
“Nhưng ông ta...”. Thần Hỏa Tôn Giả muốn nói lại thôi.
Theo như những lời Tân Bách Tùng nói trước. kia, e là ông ta cũng không thể chữa khỏi cho Lâm Chính.
Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, nói: “Tôi không hiểu việc chữa trị, nhưng cậu nói nghe xem, người đánh lén cậu lần này là ai? Thần y Lâm, cậu cứ việc nói ra, nếu cậu có gì bất trắc, tôi sẽ bắt bọn họ chôn chung với cậu!”.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính lại im lặng.
Một hồi lâu không nói gì.
“Thần y Lâm, sao cậu không nói?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.
Lâm Chính im lặng một lúc mới nói: “Tôn Giả, tôi không muốn mang lại phiền phức cho ông”.
“Cậu nói vậy là sao? Nếu không phải vì cậu chữa trị cho tôi thì sao lại bị ra tay nặng như vậy? Hơn nữa, cậu cứ nói đi là được, bất kể kẻ đó là ai, dù có là ông trời, tôi cũng sẽ tìm lại công bằng cho cậu!”, Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận quát.
Cả đời ông ta chưa từng sợ ai.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lúc này mới hạ giọng nói: “Thần Hỏa Tôn Giả, ông... đã từng nghe tới nhà họ Lâm chưa?”.
“Nhà họ Lâm?”.
Thần Hỏa Tôn Giả nhíu mày: “Cậu đang nói tới nhà họ Lâm ở Yên Kinh?”.
“Không, tôi đang nói tới gia tộc chính Lâm Thị!”,
Anh dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả im lặng.
Lâm Chính cười gượng, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Tôn Giả, cứ coi như... tôi chưa nói tới đi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!