“Này anh, nếu anh không còn cách gì thì phiền anh tránh ra, đừng làm ảnh hưởng đến việc cấp cứu của chúng tôi!".
'Thấy Lâm Chính vẫn chưa tránh ra, mấy nhân viên y tế có chút sốt ruột.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ bọn họ, tiếp tục kiểm tra.
Một lát sau, anh bỗng nói: “Các anh mau dừng lại đi”.
“Cái gì?”.
Mọi người ngạc nhiên. “Mau dừng lại!”.
Lâm Chính trầm giọng quát.
Những nhân viên y tế kia có chút không biết phải làm sao.
Người phụ trách dẫn đầu đanh giọng nói: “Này. cậu, chúng tôi đang cấp cứu, nếu cậu có thể chữa được cho long soái thì mau làm đi, mặc kệ chúng tôi! Nếu chúng tôi dừng lại thì long soái sẽ chết mất”.
“Các anh cứ tiếp tục chữa như vậy cũng chẳng ích gì, mau dừng lại đi! Nếu không tôi sẽ không tiện châm cứu”.
Lâm Chính lập tức lấy túi châm ra, vừa chuẩn bị châm bạc vừa nói.
Mấy người đồng loạt nhìn về phía bà lão kia.
Bà lão ngập ngừng nhìn Lâm Chính: “Chàng trai... Cậu có cách... cứu ông ấy sao?”.
“Để tôi thử xem sao”.
“Thử?”.
“Cậu lấy tính mạng của long soái ra để thử sao? Đúng là nực cười! Long soái vốn còn có thể gắng gượng được mấy ngày, vậy mà lại bị đám lang băm giang hồ các cậu làm cho tính mạng nguy cấp!”,
người phụ trách kia tức giận nói.
“Anh không cho tôi thử, các anh cấp cứu như vậy thì có ích gì chứ?”, Lâm Chính trầm giọng đáp.
Câu này đã nói trúng chỗ hiểm.
Mấy người do dự, đồng loạt nhìn về phía người phụ trách kia.
Mộc Thái Cực có thân phận địa vị đặc biệt, nếu ông ta chết, chắc chắn cả nước sẽ chấn động.
Những người này đều không muốn là bác sĩ chữa trị cuối cùng của Mộc Thái Cực, dù sao như vậy bọn họ sẽ bị rất nhiều người cho rằng y thuật kém cỏi, cái danh này sẽ theo bọn họ suốt đời.
Ai muốn chứ?
Hiển nhiên người phụ trách kia cũng biết tầm ảnh hưởng, suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: “Nếu vậy thì cậu chữa đi, nhưng tôi phải cảnh cáo cậu, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì thì cậu phải chịu trách nhiệm, không liên quan đến chúng tôi”.
“Đương nhiên”.
Sao Lâm Chính có thể không nhìn ra suy nghĩ của bọn họ chứ? Nhưng bây giờ anh không rảnh để nói, sau khi khử độc châm bạc, anh liền châm cứu đầy người ông lão.
Các bác sĩ khác đều có vẻ mặt nghiêm túc.
“Lẽ nào thần y Lâm có cách chữa?”.
“Vô lý, vừa nấy tôi xem cơ thể của lão long soái, gân mạch khô kiệt, nội tạng suy thoái, tuổi thọ đã cạn, theo lý mà nói thì đã vô phương cứu chữa, sao... sao có thể chữa trị được chứ?”.
“Chúng ta cứ yên lặng xem đi, tuy thần y Lâm còn trẻ, nhưng cậu ta biết không ít châm thuật đâu”.
“Đúng, tôi từng nghe nói cậu ta biết không ít y thuật cổ, mấy phương thuốc của Dương Hoa đều là thần y Lâm thông qua các phương thuốc cổ để nghiên cứu điều chế ra”.
“Hi vọng thần y Lâm có cách hay”.
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, vẻ mặt đây mong chờ.
Nhưng đúng lúc này. Rầm!
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, một đám người ùa vào.
Mọi người ngạc nhiên, cùng quay sang nhìn.
“Cậu Hàn?”, tướng Trịnh ngạc nhiên.
“Bảo tất cả bọn họ ra ngoài! Tôi đã mời được bác sĩ Flores đến chữa trị cho ông Mộc! Tất cả ra ngoài!”, người đàn ông dẫn đầu để tóc dài quá vai, nghiêm trọng quát.