“Làm cái gì à? Tôi bảo các anh ra ngoài, anh không nghe thấy sao? Chỗ này không còn việc của các anh nữa, tất cả cút hết cho tôi, đừng làm chậm trễ việc tôi cứu ông Mộc!", cậu Hàn trừng mắt gầm lên với Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Chính bỗng sầm xuống: “Tôi đang cứu ông lão này thì anh bất ngờ cắt đứt giữa chừng, anh không biết đây là việc làm rất nguy hiểm sao?”.
“Mẹ kiếp, anh là ai hả? Dám ăn nói với tôi như vậy? Mau cút đi! Nếu không tôi phế anh đấy!”, cậu Hàn mất hết kiên nhẫn, thậm chí còn định móc khẩu súng ở hông ra.
Lâm Chính nổi giận, đang định đứng dậy thì 'Vương Cường lập tức chạy tới.
“Thần y Lâm, mong anh đừng giận, đây là cháu nuôi của Mộc long soái! Chắc là cậu ấy quá lo lắng cho lão long soái nên mới lỗ mãng như vậy, mong anh đừng trách, đừng trách!”, Vương Cường đổ mồ hôi hột, vội vàng khuyên nhủ.
Nếu Lâm Chính đối đầu với cậu Hàn này thì nguy to.
Dù bên nào bị thiệt thì Vương Cường cũng tiêu đời.
Ánh mắt Lâm Chính chứa đầy lửa giận, nhưng nếu đối phương là cháu nuôi của Mộc long soái và thề thốt có thể cứu được ông ta, thì anh cũng không cần phải nhúng tay vào việc nhà của người ta làm gì cả.
“Vương Cường, không phải tôi không muốn giúp, mà là đối phương không cho tôi giúp, chuyện này không thể trách tôi được. Chờ tôi về Giang Thành sẽ nói rõ với Chu đại nhân”, Lâm Chính trầm giọng nói.
"Được được, thần y Lâm, chuyện này không trách anh, không trách anh", Vương Cường vội nói.
Lâm Chính không nói gì nữa, xoay người rời đi. Cậu Hàn vội cười nói với người đàn ông tóc vàng mắt xanh ở bên cạnh: "Bác sĩ Flores, ông mau
bắt đầu đi". "Ok, cậu Hàn đừng lo, tôi có kinh nghiệm lắm'.
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh lập tức sắp xếp cho người của mình tiến hành cứu chữa.
Ra khỏi sơn trang ở đảo Bạch Cực, Lâm Chính thở hät ra một hơi.
Anh không biết rốt cuộc tay bác sĩ tên Flores kia có cách gì có thể cứu được Mộc long soái, chứ theo bản thân anh thì chỉ có một cách cứu được ông cụ, mà còn chưa chắc sẽ thành công.
Hiện giờ đã bỏ lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất, muốn cứu chữa sẽ rất khó khăn.
Thôi kệ, dù sao cũng không liên quan đến anh nữa.
"Thần y Lâm, chúng ta về Giang Thành thôi”, Vương Cường mỉm cười nói.
"Được". Lâm Chính gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, những bác sĩ đã rời đi trước đó lại chạy tới.
"Thần y Lâm, xin dừng bước!", ông lão ăn mặc giản dị kia vội kêu lên.
"Có chuyện gì sao?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
Ông lão hơi cúi người, cười nói: "Thần y Lâm, cảm ơn cậu vừa nãy đã ra mặt nói đỡ, nếu không tôi đã gặp chuyện rồi".
"Ông đừng để trong lòng, tình huống vừa rồi chắc chắn ai cũng nói đỡ thôi, chuyện nhỏ mà", Lâm Chính cười đáp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!