Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Bây giờ là năm giờ chiều, ở cổng vào nhà hàng dược thiện đã có vài cảnh sát mặc đồng phục duy trì trật tự.

Người xếp hàng đã lên đến hàng nghìn người.

Những người đó đều mang theo dụng cụ chuẩn bị xếp hàng xuyên đêm.

Số người quá nhiều, hơn nữa còn không ngừng tăng thêm, nhân viên của nhà hàng đã không đủ để duy trì trật tự hiện trường, do đó thời gian này luôn có cảnh sát đến giúp.

Lâm Chính đi thẳng tới, nhíu chặt mày.

Anh thấy nhiều người cầm theo giỏ lớn hoặc nồi lớn đến đây, hiển nhiên bọn họ đến để đóng gói mang về.

Lâm Chính cũng đã nghe Mã Hải nói, nhiều người đến nhà hàng dược thiện gói canh bổ dưỡng về cho người già hoặc phụ nữ trẻ nhỏ trong nhà uống, nâng cao sức đề kháng của bọn họ, giúp bọn họ không bị nhiễm bệnh.

Mã Hải đã chuẩn bị mở thêm vài nhà hàng dược thiện nữa, nhưng loại nhà hàng này không phải nói mở là có thể mở. Bởi vì đầu bếp của nhà hàng rất đặc biệt, phải là một người am hiểu Đông y, nếu không, chỉ hiểu biết về món ăn thì không thể nấu được dược thiện.

Phần lớn đầu bếp ở đây đều được đào tạo ở Học viện Huyền Y Phái.

Đào tạo cần có quá trình, do đó nhà hàng dược thiện thứ hai mãi không thể khai trương.

Chính vì vậy mà một số bên truyền thông không ngừng công kích nhà hàng dược thiện, nói bọn họ chơi trò tiếp thị đói. Chuyện này đúng là oan cho Lâm Chính và Mã Hải.

Lâm Chính lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Mã Hải, Mã Hải lập tức nhắn quản lý nhà hàng đến tiếp đón.

“Là cậu Lâm sao? Chào cậu, tôi là quản lý Quản Khấu, tôi đã để dành bàn đặt trước cho cậu, xin hỏi cậu dùng bữa bây giờ luôn sao?”, một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, vẻ mặt căng thẳng, dè dặt cúi người trước Lâm Chính.

Ông ta biết danh tính của Lâm Chính từ Mã Hải, đương nhiên không dám chậm trễ.

“Quản lý Quản à? Dẫn chúng tôi qua đó đi”, Lâm Chính nói.

“Được được, mời hai vị đi bên này”, quản lý Quản khom lưng, cung kính nói. 

Diệp Tâm Ngữ kinh ngạc nói: “Không ngờ thái độ phục vụ của nhà hàng dược thiện lại tốt như vậy, đích thân quản lý ra tiếp đón!”.

Lâm Chính cười cười, không lên tiếng.

Hai người vào nhà hàng, cả nhà hàng sôi sục, khắp nơi toàn thấy đầu người.

Vô số người chìm đắm trong hương thơm của dược thiện.

Trong không khí lan tràn mùi hương say lòng người.

Diệp Tâm Ngữ hít sâu một hơi, không khỏi nhắm mắt chìm đắm, miệng chảy cả nước miếng.

“Thơm quá..”.

“Cậu Lâm, mời cậu ngồi đây đợi một lát, chúng tôi vừa mới trống dược một phòng riêng đã sắp xếp người đi dọn dẹp, khoảng một phút nữa là sạch sẽ tinh tươm. Mời cậu uống chút trà nóng trước!”, quản lý Quản bưng hai ly trà đi tới, cung kính nói.

“Đông khách như vậy còn nhường phòng riêng cái gì, để dành phòng cho người khác đi. Chúng tôi chỉ có hai người, ngồi ở đại sảnh cũng được”, Lâm Chính cười nói. 

“Ngồi ở đại sảnh?”, quản lý ngạc nhiên.

“Cũng được”, Diệp Tâm Ngữ hoàn hồn lại, cười nói: “Quản lý, làm phiền ông lấy thực đơn cho tôi nhét”.

*“A... Được, được... được thôi!”.

Quản lý Quản không kiên trì được nữa, vội vàng đi lấy thực đơn tới.

Nhìn những bức hình hấp dẫn trên thực đơn, Diệp Tâm Ngữ thèm ăn gọi liền tám món.

“Không ăn hết cô phải gói mang về, không được lãng phí”, Lâm Chính cười nói.

“Xem thường ai chứ? Tôi là người luyện võ, anh cũng nhìn thấy thân thủ của tôi rồi đấy, sức ăn của những người như chúng tôi không phải các anh có thể so sánh. Tám món thì có là gì, sợ là lát nữa tôi còn phải gọi thêm nữa đấy!”, Diệp Tâm Ngữ đắc ý nói.

“Được thôi, hôm nay cô cứ ăn thỏa thích”, Lâm Chính cười đáp.

Diệp Tâm Ngữ nghe thấy giọng điệu không đúng, trừng mắt nhìn anh, nhưng cũng vui cười.

Lúc này, hai bóng người đột nhiên đi tới, đứng trước bàn ăn.

“Cô chủi”.

Diệp Tâm Ngữ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên hỏi.

“Chú Tùng? Chú Hoài? Sao hai người lại đến đây?”.

“Cô chủ, chúng tôi nhận lệnh của dì đến đây tìm cô, xem ra cô vẫn ổn, chúng tôi cũng yên tâm rồi”.

Song Hùng nhà họ Diệp bình thản nói.

“Chú Tùng, cháu không sao. Lần này nhờ có Lâm Chính nên cháu mới không sao, không thì nói không chừng hai kẻ đê tiện Nhạn Tê và Nhậm Nhiên lại gây khó dễ cho cháu rồi”, Diệp Tâm Ngữ cười cười, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nói.

“Lâm Chính?”.

Hai người cùng nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên bàn.

“Chào mọi người, tôi là Lâm Chính, anh rể của 'Tâm Ngữ”, Lâm Chính gật đầu, xem như chào hỏi.

“Anh rể?”. 

“Vậy là chồng cháu gái nuôi của dì sao?”. Hai người hỏi.

“Vâng”, Diệp Tâm Ngữ gật đầu.

“Hóa ra là vậy...”.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đôi bên đều có thể nhìn ra biểu cảm trong mắt nhau.

“Gô chủ, chúng tôi phải đưa cô về, cô không thể ở lại Giang Thành. Tình hình nơi này phức tạp, cô ở lại đây thì bà nội cô thực sự không yên tâm”, chú Tùng kia nói.

“Cháu hiểu, nhưng mọi người yên tâm, cháu ở đây thêm vài ngày rồi sẽ tự về, đợi cháu làm xong chuyện đã”, Diệp Tâm Ngữ nhíu mày.

Tịnh Thế Bạch Liên còn chưa lấy được, sao cô ta chịu rời đi?

“Cô chủ, chúng tôi hiểu tâm tư của cô, nhưng chúng tôi hi vọng cô đừng rước họa, thứ đó không phải ai cũng có thể chạm vào được!”, chú Tùng nhỏ giọng, nghiêm túc cảnh cáo.

“Nếu cô không nghe lời khuyên, chúng tôi chỉ đành cưỡng chế dẫn cô đi!”, chú Hoài cũng lên tiếng. 

Diệp Tâm Ngữ biến sắc, mấp máy môi, không nói gì.

Chút tâm tư của cô ta sao có thể giấu được?

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement