Song Hùng nhà họ Diệp lại không khách sáo, ngồi xuống đối diện Lâm Chính. Chú Tùng lấy ra một tờ chỉ phiếu từ túi áo khoác ngoài, sau đó lấy bút viết lên đó một dãy số, rồi đẩy đến trước mặt Lâm Chính.
“Đây là một trăm triệu, dành cho cậu”, chú Tùng bình tĩnh nói.
Diệp Tâm Ngữ hồi hộp, lập tức hiểu ý của hai người, nhưng cô ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn không ngăn cản.
“Một trăm triệu?”, Lâm Chính ngẩn người, sau đó cười nói: “Chúng ta lần đầu gặp mặt, ông đã cho tôi phong bì nặng như vậy không thích hợp lắm nhỉ?”.
“Không có gì không thích hợp, cậu Lâm, chúng tôi cũng đã điều tra sơ qua về cậu. Chúng tôi biết bây giờ cậu chỉ là một nhân viên tạp vụ làm thuê cho một trạm xá nhỏ, còn cô Tô Nhu là CEO của Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành. Tôi cảm thấy giữa hai người có sự chênh lệch nhất định. Chúng tôi còn tìm hiểu được cậu và cô Tô Nhu kết hôn đều là vì lời nói của ông cụ Tô, cô Tô Nhu hiếu thảo, không nỡ làm trái ý ông cụ nên mới gả cho cậu. Theo chúng tôi thấy, đây không phải cuộc hôn nhân dựa trên tình cảm, sẽ không được lâu dài”, chú Hoài thản nhiên nói.
“Tình cảm có thể dần dần vun đắp, tôi và Tiểu Nhu đã kết hôn mấy năm rồi, tình cảm giữa chúng tôi cũng càng ngày càng tốt, tôi nghĩ chuyện này không phải vấn đề gì lớn”, Lâm Chính nói.
“Vậy còn thành tựu giữa hai bên thì sao? Cô Tô Nhu ở Giang Thành cũng có danh tiếng nhất định, hơn nữa chúng tôi đã điều tra, cô ấy thậm chí còn trở thành hội viên của Thương Minh, không lâu trước còn tham dự hội nghị Long Thủ. Cô Tô Nhu có thể nói là tiền đồ vô hạn. Nếu cô ấy có người chồng như cậu, tôi cảm thấy sự nghiệp của cô ấy sẽ không được giúp ích gì, thậm chí có đôi khi còn cản trở cô ấy. Lâm Chính, chúng tôi...”
“Cậu Lâm, cậu cũng ở đây à? Ha ha ha, hôm nay đúng là may mắn, không ngờ lại gặp được cậu ở đây!".
Chú Tùng còn chưa nói xong, một tiếng cười sang sảng đã vang lên ngắt lời ông ta.
Chú Hoài và chú Tùng đều nhíu mày, quay đầu nhìn.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, hai người đã sững sờ.
“Ông là... gia chủ nhà họ Khánh, Khánh Dung?”, chú Hoài lên tiếng.
“ồ?”, Khánh Dung nghiêng đầu, quái lạ nhìn hai người: “Các ông là?”. “Chào ông Khánh, chúng tôi là người của nhà họ Diệp ở Long Xuyên!”.
Hai người lập tức đứng dậy, cúi người trước Khánh Dung.
Bọn họ không ngờ lại gặp được cá sấu vùng 'Tây Nam Khánh Dung, người đứng đầu của nhà họ Khánh ở đây!
Người này là nhân vật từng hợp tác mật thiết j_ với nhà họ Diệp, thực lực hùng hậu, địa vị cao quý, bọn họ không thể đắc tội.
“Người nhà họ Diệp ở Long Xuyên sao? Không ngờ các ông và cậu Lâm cũng là bạn bè. Ha ha, nhà họ Diệp các ông cũng không tệ!”, Khánh Dung cười lớn, nhưng không quan tâm hai người cho lắm, mà ngẩng đầu nói: “Cậu Lâm, cậu đợi một lát, để Khánh Dung rót ly rượu mời cậu một ly”.
“Không cần đâu ông Khánh, tôi có chút chuyện phải bàn, ông cứ lo việc của ông đi”, Lâm Chính nói, từ đầu đến cuối không đứng dậy.
Chú Hoài và chú Tùng biến sắc.
Lâm Chính thật to gan, ngay cả bọn họ cũng đứng dậy, thế mà từ đầu đến cuối Lâm Chính cứ ngồi đấy... Chẳng lẽ cậu ta không biết Khánh Dung có thân phận gì? Bất kính như vậy không sợ chọc giận ông ta sao?
Hai người nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không phát hiện ra, đáng ngạc nhiên hơn là Khánh Dung cũng không tức giận.
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến hai người rớt cả tròng mắt ra đã xuất hiện.
Khánh Dung đột nhiên cung kính cúi đầu trước Lâm Chính, sau đó dè dặt nói: “Nếu cậu Lâm có việc phải làm thì Khánh Dung không làm phiền nữa. Phục vụ, chỉ tiêu của bàn này cứ tính cho tôi, biết chưa?”.
“Cảm ơn ông Khánh”, Lâm Chính gật đầu.