Diệp Tâm Ngữ mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, một lúc lâu mới hoàn hồn.
Lần này cô ta đã hiểu vì sao chú Hoài và chú Tùng lại có vẻ mặt như vậy.
Quân đoàn trưởng của quân đoàn Long Huyền... lại qua đây chào hỏi Lâm Chính...
Điên rồi sao?
Nhân vật lớn như vậy đâu phải người bình thường có thể quen biết?
Người con rể của nhà họ Tô này rốt cuộc có lai lịch gì?
Mấy người họ hết sức kinh ngạc.
“Cậu Lâm, chuyện lần này... vô cùng xin lỗi... Tôi chính thức xin lỗi cậu ở đây”, Chu Huyền Long đột nhiên cúi xuống, nói đầy áy náy.
“Ầy, ông Chu nói như vậy là xem tôi như người ngoài rồi, tôi chưa bao giờ trách ông, không cần phải vậy!", Lâm Chính tùy ý xua tay, cười nói.
“Cậu Lâm....
Chu Huyền Long còn muốn nói gì đó, nhưng bị Lâm Chính ngắt lời: “Được rồi, ông Chu, đến đây rồi thì cứ thưởng thức món ngon chỗ này đi, những chuyện khác không cần nói gì nữa”.
“Nhưng cậu Lâm, lần này không chỉ có tôi đến xin lỗi cậu, còn một người nữa cũng đến tìm cậu!", Chu Huyền Long vội nói.
*ð Là ai?”. Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
Chu Huyền Long đứng sang bên, hai cảnh vệ sau lưng ông ta lập tức nghiêng người sang.
Một người đàn ông mặt mày tuấn tú khẳng khái, vẻ mặt nghiêm túc sáng sủa đi tới.
Chú Hoài và chú Tùng ở phía sau nhìn thấy thì lập tức hóa đá, giống như mất hồn.
Diệp Tâm Ngữ không biết người đàn ông này là ai, nhưng nhìn dáng vẻ của chú Hoài và chú Tùng, cô ta lập tức hiểu ra thân phận người này... cực kỳ không đơn giản...
“Anh Lâm, Thiên Viễn đến Giang Thành để xin lỗi, mong anh tha thứ cho sự lỗ mãng và bất kính của Thiên Viễn trước kia, xin lỗi anh Lâm!”.
Mộc Thiên Viễn bước tới phía trước, cung kính cúi người chín mươi độ trước Lâm Chính, hơn nữa không đứng thẳng dậy ngay mà cứ giữ dáng vẻ cúi người như vậy, giống như đang đợi câu trả lời của Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Mộc Thiên Viễn, trước kia anh đã xin lỗi rồi, không cần phải đến Giang Thành tìm tôi nữa”.
“Không, anh Lâm, chuyện nào ra chuyện đó. Trước kia tôi luôn cảm thấy anh không thể chữa khỏi cho ông nội tôi, còn nhiều lần nhục mạ anh, tôi đúng là không phải con người! Bây giờ ông nội đã khỏe mạnh, tôi mới cảm thấy khi xưa tôi khốn nạn đến thế nào! Anh Lâm, hay là anh đánh tôi mấy cái đi, cho tôi mấy cái bạt tai cũng được, nếu không... nếu không lương tâm tôi sẽ không yên”, Mộc Thiên Viễn đỏ cả hai mắt, căn răng, đau khổ nói.
Lâm Chính nhìn ra được Mộc Thiên Viễn thật lòng hối lỗi. Người như anh ta vốn thẳng như ruột ngựa, có gì nói nấy. Lúc ấy Mộc Thái Cực bị bệnh nan y, không còn sống được bao lâu. Các bác sĩ nổi tiếng ở khắp nơi đều không cứu chữa được, sao anh ta dám tin vào Lâm Chính được chứ?
Lâm Chính đã làm được, lại còn giúp nhà họ Mộc hóa giải nguy cơ, sau đó lặng lẽ rời đi.
Mộc Thiên Viễn rất sùng bái cao nhân như vậy, anh ta sao có thể không hối hận vì sự vô tri và vô lễ của mình năm xưa?
“Mộc Thiên Viễn, anh đã thật lòng xin lỗi, tôi cũng xin tiếp nhận. Anh đã đến Giang Thành thì nếm thử dược thiện ở đây đi. Tôi sẽ nói quản lý sắp xếp chỗ ngồi cho anh!”, Lâm Chính cười nói.
“Cảm ơn anh Lâm!”.
Mộc Thiên Viễn ngẩng đầu lên, nước mắt dâng tràn.
Anh ta vội vàng lấy một tờ giấy ra, viết số điện thoại lên trên đó.
“Anh Lâm, đây là số điện thoại của tôi. Dù ở chân trời góc bể, chỉ cần anh có việc hãy gọi vào số của Thiên Viễn, Thiên Viễn nhất định dốc hết sức đến trợ giúp!", Mộc Thiên Viễn cung kính nói.
“Được, số điện thoại tôi xin nhận”.
Lâm Chính gật đầu, nhận lấy cất đi.
Mộc Thiên Viễn thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, được quản lý dẫn đi sắp xếp chỗ ngồi.
“Thật ngại quá, là một vài bệnh nhân trước kia”. Lâm Chính lắc đầu, lại nhìn sang chú Hoài và chú Tùng, hỏi: “Chúng ta tiếp tục chủ đề lúc nấy đi, hai người nói tôi cản trở Tiểu Nhu, sao đó thì sao?”.
“Không... không... không sao cải”.
“Tôi thấy cậu và cô Tô Nhu rất xứng đôi, cản trở gì chứ, đó chỉ là trò đùa của chúng tôi thôi!”.
“Đúng đúng đúng, chỉ là trò đùa, chỉ là trò đùa!”.
Chú Tùng và chú Hoài vội vàng xua tay, cười gượng nói.
“Trò đùa?'.
Lâm Chính sững sờ, sau đó cười nói: “Hai chú đúng là khôi hài!".
“Ha ha ha ha”.
“Phải phải, chúng tôi thích đùa nhất đấy!".
Hai người cười cười nhưng trên trán lại toát đầy mồ hôi, trong lòng phát hoảng.
Diệp Tâm Ngữ ở bên cạnh tỏ ra nghi hoặc, cuối cùng không nhịn được hạ giọng hỏi: “Chú Hoài, chú Tùng, người thanh niên lúc nấy là ai thế? Sao hai người lại có vẻ mặt đó?”.
Chú Hoài giật mình, do dự một lúc mới đè thấp giọng nói: “Người thanh niên vừa rồi là Mộc Thiên Viễn, cháu trai của Mộc long soái, một trong tam đại long soái của Long Quốc!”.
“Cái gì?”.