“Chuyện thế nào rồi?”.
Trong điện thoại vang lên tiếng nói già nua khàn khàn.
Chú Tùng lắp bắp, nhỏ giọng nói: “Có lẽ... không làm được rồi...”
giọng nói già nua trong điện thoại trở nên âm trầm: “Đường đường là Song Hùng nhà họ
Diệp mà vô dụng đến mức ngay cả một đứa con rể cũng không đối phó được?”.
“Dì, chắc dì đã coi thường đứa con rể này rồi, có lẽ cậu ta không tầm thường”.
Chú Tùng lau mồ hôi trên trán, kể lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra trong nhà hàng.
Nghe kể xong, bà cụ cũng im lặng. “Cháu có chắc... những người đó đều là thật, không phải diễn viên do Lâm Chính mời tới không?”.
“Dì, chúng cháu cũng đã gặp những nhân vật đó, sao có thể giả được? Chưa nói gì khác, chúng cháu từng đến nhà họ Khánh ăn cơm, sao chúng cháu lại không nhận ra ông ta được chứ?”.
“Vậy xem ra đứa con rể nhà họ Tô cũng có chút sức mạnh... Nhưng đang yên đang lành, sao một đứa con rể như cậu ta lại quen biết nhiều người quyền lực như vậy?”.
“Chúng cháu cũng không biết...”.
“Các cháu đi điều tra đi, mặc dù dì và Tiểu Nhu đã lâu không gặp, nhưng Tinh Vũ và Tiểu Nhu luôn là những đứa trẻ mà dì thương yêu nhất, dì không muốn họ gặp rắc rối phiền phức. Những năm qua dì không đến Giang Thành tìm bọn họ cũng vì lo chuyện của nhà họ Diệp sẽ làm liên lụy đến họ, haizz..", bà cụ thở dài, cúp máy.
Chú Tùng thở phào, quay lại vị trí của mình.
Món ăn đã ăn gần hết.
Diệp Tâm Ngữ rất thỏa mãn.
Một mình cô ta ăn mười ba món!
Không thể không nói, sức ăn của cô ta khiến người ta phải kinh ngạc.
“Thoải mái rồi!".
Diệp Tâm Ngữ sờ chiếc bụng căng tròn, thở phù một hơi, vẻ mặt vui vẻ.
“Ăn no thì tốt”, Lâm Chính mỉm cười.
“Được rồi Lâm Chính, sao anh lại quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy?”, cuối cùng Diệp Tâm Ngữ cũng hỏi ra câu mà chú Tùng và chú Hoài vẫn luôn muốn hỏi.
“Tôi từng khám bệnh cho bọn họ, đương nhiên là quen biết rồi”.
“Anh biết y thuật sao?”, Diệp Tâm Ngữ cực kỳ ngạc nhiên.
“Chú Hoài và chú Tùng của cô cũng đã điều tra tôi làm tạp vụ ở một trạm xá Đông y mà, đương nhiên tôi biết một chút y thuật”, Lâm Chính cười nói.
Nghe vậy, mọi người không biết đáp lời thế nào.
Người làm tạp vụ ở trạm xá thì y thuật có thể tốt đến đâu?
Bình thường những nhân vật lớn đó có bệnh tật gì cũng sẽ có bác sĩ riêng chăm sóc. Dù bác sĩ riêng không chữa được, bọn họ cũng có thể mời bác sĩ nổi tiếng tới, sao đến lượt bác sĩ nửa mùa ở trạm xá đến chữa trị cơ chứ?
Bọn họ cảm thấy mọi chuyện rất ảo ma.
Xem ra anh đang che giấu điều gì đó.
“Y thuật của cậu Lâm chắc chắn là rất cao siêu, khâm phục”. Chú Tùng nở nụ cười, mỉm cười nói. “Bình thường thôi”.
“Được rồi cậu Lâm, lần này cảm ơn cậu đã chiêu đãi, chúng tôi cũng nên quay về rồi. Tâm Ngữ ở đây gây ra cho các cậu không ít rắc rối, tôi đại diện nhà họ Diệp cảm ơn cậu”, chú Hoài đứng dậy, khom lưng mỉm cười nói.
“Chú Tùng! Chú Hoài! Cháu không về!”, Diệp 'Tâm Ngữ sầm mặt, bĩu môi nói.
“Tâm Ngữ, đừng cãi! Một mình cô ở đây sao chúng tôi có thể yên tâm?”.
“Nghe lời đi, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi về! Nếu cô có mệnh hệ gì, chúng tôi làm sao ăn nói với bố cô, với bà nội cô?”.
Hai người nghiêm túc nói.
“Chú Hoài, chú Tùng, cháu nói rồi cháu không về! Cháu còn có chuyện phải làm! Đợi cháu làm xong chuyện rồi sẽ về!”, Diệp Tâm Ngữ kiên quyết.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!