Lâm Chính sớm đã biết được tin từ Mạn Sát Hồng về việc thôn Ẩn Ma rất ghét Thiên Ma Đạo. Thế nhưng anh cũng không thể dùng thân phận nào khác để tiếp cận thôn này. Bởi vì ma độc trên người đã gắn cho anh các mác có liên quan tới Thiên Ma Đạo rồi. Vì vậy Lâm Chính chỉ có thể dùng cái cớ là bị Thiên Ma Đạo trục xuất tiếp cận thôn Ẩn Ma.
Lâm Chính không ngờ là bọn họ lại ghét Thiên Ma Đạo tới mức này. Hai bên dù gì cũng cùng một tổ tông mà. Lâm Chính ngồi trên giường, chau mày suy nghĩ.
“Người anh em thật xin lỗi. Xem ra tôi không thể giúp được cậu rồi”, sắc mặt Tân Trác trông vô cùng khó coi.
“Không sao, dù sao thì ông cũng đã cố hết sức”, Lâm Chính mỉm cười.
“Cảm ơn. Có điều người anh em, vừa rồi những lời Đại chấp sự nói, cậu cũng nghe thấy rồi đấy, thì...” Tân 'Trác ấp úng.
“Yên tâm đi, tôi hiểu cả. Tôi chỉ ở đây nghỉ ngơi. Những nơi khác tôi sẽ không chạy lung tung đâu”, Lâm Chính mỉm cười.
“Được được. Người anh em yên tâm, giai đoạn cậu ở đây, cần gì tôi sẽ đều đáp ứng. A Linh lát nữa đi lấy ít thuốc để Lâm Chính sử dụng. Giai đoạn này A Linh chăm sóc cho cậu ấy nhé, nghe rõ chưa?”, Tân Trác vội nói.
“Bố ơi vậy còn ma độc trên người anh Lâm thì phải làm sao?”, Tần Linh lập tức hỏi.
Đã cố tình không nhắc tới rồi mà còn hỏi.
Ông ta giật mình, sau đó khẽ nói: "Ma độc này rất kỳ ạ. Với năng lực của bố không thể giải quyết được. Cả thôn Ẩn Ma này chỉ có thôn trưởng mới làm được thôi, nhưng thái độ hiện tại của thôn trưởng, e rằng...
Mấy người bàng hoàng.
“Bố thật sự không có cách nào nữa sao ạ?”, Tân Linh vội hỏi.
Tần Trác thở dài, lắc đầu. Tần Linh tỏ vẻ thất vọng.
“Không sao, sống chết có số lông hồng, kệ nó đi”, Lâm Chính mỉm cười
. Tôi đã xem nhẹ tựa
“Người anh em có thể suy nghĩ như vậy thì thật tốt. Tóm lại là có gì cậu cứ nói. Ơn cứu mạng con gái nhà tôi tôi sẽ không quên”, nói xong, Tân Trác chắp tay, quay người rời đi.
Đám đông cũng cảm ơn Lâm Chính rồi rời đi theo. Tân Linh ở lại, vẻ mặt đầy sự hối lỗi và áy náy.
“Xin lỗi anh Lâm, do chúng tôi bất tài”, Tân Linh thở dài.
“Không sao đâu cô Tần Linh, cô đã làm tốt rồi”, Lâm Chính cười.
“Anh Lâm, tôi đi chuẩn bị thuốc cho anh”, cô gái nói.
“Vết thương của tôi không có vấn đề gì lớn lắm. Tìm dược vật thông thường cũng không có tác dụng gì nhiều. Tôi tự xử lý được rồi”, nói xong, Lâm Chính lấy Hồng Mông Long Châm ra ghim lên người.
Tần Linh tỏ ra kinh ngạc: “Anh Lâm, anh hiểu cả về y thuật sao?”
“Biết chút chút”, Lâm Chính mỉm cười. Vài nhát châm mà anh đã hồi phục không ít, có thể tự cử động được.
Tần Linh há hốc miệng. Đây mà gọi là biết “sơ sơ” sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!