"Anh là Thiên Ma Đạo Nhân thì hẳn đã biết tới tộc Ẩn Ma chúng tôi, bởi vì chúng ta rất lâu trước đây là cùng một tộc người”, Tân Linh nói.
Lâm Chính cười khổ đáp: "Kỳ thực tôi cũng không phải Thiên Ma Đạo Nhân".
"Cái gì?"
Tần Linh hơi sửng sốt, nói bằng giọng không thể tin nổi: "Anh không phải là Thiên Ma Đạo Nhân? Như vậy. ... anh làm sao có thể trúng ma độc? Theo tôi được biết, có thể hạ ma độc thì chắc chắn không phải người thường mà phải là đại ma đầu của Thiên Ma Đạo! Nếu anh không phải yêu ma, đại ma đầu nào lại ra tay tàn độc với anh như vậy?"
"Cô Tần, cô đã đối xử rất tốt với tôi, vậy để tôi nói cho cô biết sự thật. Tôi tên Lâm Chính, quê ở Giang Thành. Cách đây không lâu, tôi có xung đột với ma quân đứng đầu của Thiên Ma Đạo, sau đó bọn tôi đánh nhau, tôi chẳng may trúng phải ma độc..."
Lâm Chính kể lại ngắn gọn cho Tân Linh nghe chuyện xảy ra ở Giang Thành.
Tất nhiên, anh đã lược bỏ một số chỉ tiết quan trọng. Để tránh gây hiểu lâm không cần thiết. Tần Linh há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc.
“Bản thân tôi cũng học y thuật, cũng biết một chút chút. Tôi biết loại độc dược này rất đặc biệt nên lập tức đến đầm lầy chết để tìm một số dược liệu quý hiếm, xem thử có giải được nó hay không. Đúng lúc đó thấy mấy người bọn cô đang định hái hoa Thất Sắc nên mới ra tay tương trợ. Đó là đầu đuôi câu chuyện", Lâm Chính cười khổ.
"Tôi hiểu rồi..." Tần Linh gật đầu với vẻ mặt đã hiểu ra tất cả.
"Thật đáng tiếc, trong đầm lầy chết không có thứ gì có thể giải độc cho tôi ngoại trừ bông hoa Thất Sắc đó. Chuyến đi này chẳng thu được gì", Lâm Chính thở dài.
"Anh Lâm, đừng vội nản lòng. Trước mắt, anh cứ ở lại chỗ này nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ đi nói chuyện với bố tôi một chút, xem ông ấy có thể nhờ trưởng thôn dùng cấm pháp giúp giải độc được không. Nếu anh không phải Thiên Ma Đạo Nhân thì người trong tộc sẽ không quá bài xích", Tân Linh vội vàng an ủi.
"Chỉ có cô mới tin lời tôi nói. Tôi cảm thấy thôn Ẩn Ma không chỉ bài xích Thiên Ma Đạo Nhân mà còn có tâm lý bài ngoại nói chung. Tôi thân trúng ma độc, có một trăm cái miệng cũng không giải thích được. Cho dù tôi có nói mình không phải Thiên Ma Đạo Nhân cũng sẽ chẳng ma nào tin", Lâm Chính lắc đầu.
Tần Linh há miệng, không biết nên trả lời như thế nào.
"À mà, cô Tân vừa nói tới cấm pháp gì vậy? Chẳng lẽ nó giống như cấm thuật sao?" Lâm Chính đột nhiên chuyển đề tài hỏi.
"Không, cấm pháp chính là cấm pháp, cấm thuật chính là cấm thuật. Cấm thuật sở dĩ gọi là cấm thuật, là bởi cách thi triển nó quá mức tàn nhẫn và vô đạo đức, là một loại thủ đoạn bị mọi người coi thường. Còn cấm pháp... thường bị cấm vì chúng quá mạnh, có thể phá hủy sự cân bằng của thế giới, người sử dụng nó có thể trở thành mục tiêu chỉ trích của cộng đồng. Những người biết dùng cấm pháp sẽ bị coi là mối đe dọa, cho nên không ai dám tùy tiện sử dụng, Tộc Ẩn Ma có rất nhiều cấm pháp, trong đó có rất nhiều cấm pháp trị thương, trưởng thôn nhất định biết những loại cấm pháp này. Nhưng nếu ông ấy không chịu ra tay giúp đỡ, chúng †a cũng không thể làm gì được", Tần Linh bất đắc dĩ nói.
"Tôi hiểu rồi..." Lâm Chính có chút thất vọng. "Anh Lâm, anh đừng nản lòng, kỳ thực vẫn còn có cơ hội", Tân Linh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nói.
"Cơ hội?"
"Đúng vậy! Hai ngày sau, thôn chúng tôi sẽ tổ chức. một cuộc quyết đấu. Từ những hậu bối trẻ tuổi, chúng tôi sẽ chọn ra hai nhân tài có tài năng và thực lực phi thường để trở thành đệ tử của trưởng thôn! Nếu trở thành đệ tử của trưởng thôn thì sẽ được truyền dạy cấm pháp! Tôi cũng đã đăng ký tham gia rồi, nếu như tôi có thể thắng thì nhất định sẽ xin trưởng thôn dạy tôi cấm pháp giải độc, sau đó mới có thể giải độc, chữa bệnh cho anh!" Tân Linh nói.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá! Vậy thì cô Tần, sức mạnh của cô ở mức nào so với các hậu bối tại thôn Ẩn Ma?" Lâm Chính hào hứng hỏi.
Anh vừa dứt lời, Tân Linh lập tức trở nên bối rối.
Gô nhìn Lâm Chính có chút ngại ngùng, thật lâu sau mới xấu hổ nói: "Có lẽ... không tốt lắm..."
Lâm Chính sửng sốt, vội vàng hỏi: "Cô so với Ma Bình thì thế nào?”
"Nếu chúng tôi đấu tay đôi, tôi chỉ có 40% cơ hội chiến thắng".
"Bốn mươi phần trăm... Cũng không tệ, tôi cảm thấy tư chất của Ma Bình rất phi phàm, trong thôn của cô chắc hẳn anh ấy là một trong những người giỏi nhất!" Lâm Chính gật đầu.
"Không, anh ấy đứng thứ ba mươi ba trong số các vấn bối trong thôn. .. " Tân Linh thấp giọng nói.
"Ba... ba mươi ba?" Lâm Chính sửng sốt, tựa hồ nghĩ tới cái gì, vội vàng hỏi: "Vậy cô xếp hạng bao nhiêu?”
"Tôi? Tôi hạng... một trăm linh bảy..." Tân Linh đỏ mặt vội vàng cúi đầu.
Một trăm linh bảy...
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!