Phải, như thế thì không tính là nhận thua!
Đó là do Tân Linh đắc ý quên hình, tự mình mắc bẫy thì còn trách ai?
“A Linh!”.
Tần Trác sốt ruột, quay lại nói với trưởng thôn: “Trưởng thôn, thế... cũng được sao?”.
“Tôi đã nói từ trước, trong cuộc tuyển chọn không phải chỉ có thi đấu võ lực, mà còn đấu mưu kế, đấu sự can đảm lý trí. Tân Linh có thể dùng thuốc để thắng, đương nhiên Việt Thái Thanh cũng có thể dựa vào đánh úp mà thắng! Chuyện này không vi phạm quy định”, trưởng thôn thản nhiên nói.
Tần Trác há miệng, không phản bác được. “Khụ khụ... Khụ khụ khụ...".
Tần Linh khó khăn đứng lên nổi, miệng lại nôn ra máu.
Đòn đánh này suýt chút nữa đã lấy mạng cô ta, nhưng may là dược hiệu của Thần Uy Đan đủ mạnh, giúp cô ta chống đỡ được.
“Ô?".
Thấy Tần Linh lại đi lên võ đài lần nữa, Việt Thái Thanh sửng sốt.
Đòn đánh vừa rồi đã tiêu tốn hết sức lực của anh ta.
Theo lý mà nói, Tân Linh nên mất hết sức chiến đấu mới phải, vì sao còn có thể lên võ đài?
“Lần này tôi sẽ không nương tay nữa đâu!”, Tân Linh nghiến chặt răng, dồn sức lao về phía anh ta.
Vẻ mặt Việt Thái Thanh căng thẳng, lập tức đỡ đòn. Hai bên lại lao vào chiến đấu.
Lần này, hai người dùng hết sức lực, không kiêng dè gì nữa, ra tay toàn là sát chiêu.
Tuy Tần Linh bị thương, nhưng dược hiệu của Thần Uy Đan vẫn còn, Việt Thái Thanh không thể chống lại.
Anh ta càng đánh càng hăng, càng đánh càng tức giận.
Rõ ràng thực lực người phụ nữ này không bằng mình, thế mà sau khi dùng thuốc vào lại có thể đánh bại mình?
Khốn nạn! Khốn nạn! Việt Thái Thanh gào thét trong lòng, sau vài chiêu thức mà không có tác dụng, anh ta đột nhiên rút kiếm ở thắt lưng ra, chém về phía Tần Linh.
Tần Linh đánh tới một chưởng, thấy anh ta đột nhiên rút kiếm thì kinh ngạc, vội vàng né tránh.
Nhưng Việt Thái Thanh đã mất đi lý trí, hai mắt trở †hành màu đỏ, ma khí toàn thân hỗn loạn.
“Hả?”. Hiện trường trở nên xôn xao.
Quy tắc cuộc thi đã ghi rõ là cấm không được sử dụng vũ khí.
Việt Thái Thanh rõ ràng đã phạm quy.
Anh ta đã mất tư cách thi đấu.
Nhưng bây giờ Việt Thái Thanh hoàn toàn không không quan tâm được nhiều như thế.
Anh ta biết mình đã thua, cho nên dù có rút kiếm cũng không tiếc.
Anh ta không cam tâm, trong lòng có oán giận vô tận phải trút ra. Anh ta không thể chấp nhận mình thua người phụ nữ này! Anh ta phải tự tay giết chết người phụ nữ này!
“Không hay! Việt Thái Thanh bùng phát ma tính, anh j_ ta mất khống chế
“Mau ngăn anh ta lại! Maul”.
“Việt Thái Thanh, dừng tay!”.
Người ở bên dưới võ đài hét lên, đám người Tân Trác lao thẳng lên võ đài.
Việt Thái Thanh đột nhiên nổi giận, thế tấn công vô cũng mãnh liệt, lao đến gần Tần Linh.
Tân Linh không còn đường lui, tránh cũng không kịp, nghiến chặt răng, toàn thân phóng ra ma khí đối chọi với anh ta.
“Khinh người quá đáng!”.
Cô ta hét lên, đánh một chưởng vào ma kiếm đang chém về phía mình.
Phụt!
Ma kiếm đâm xuyên bàn tay cô ta, nhưng cô ta vẫn không dừng lại, cứ vậy để lưỡi kiếm xuyên qua lòng bàn tay. Chưởng vẫn tiến về phía trước, đánh nát cánh tay cầm chuôi kiếm của Việt Thái Thanh, sau đó đánh lên người anh ta.
Rầm!
Sóng khí nổ tung.
Phụt!
Cơ thể của Việt Thái Thanh bị đánh bay ra xa, giữa không trung liên tục nôn ra máu lẫn mảnh vụn nội tạng mấy lần, sau đó tông thẳng vào đám đông, không còn động tĩnh.
Lúc này, Tân Linh mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm cánh tay, nén nhịn đau.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!