Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Tân Trác, Tân Linh vội vàng chạy xuống võ đài, chen vào trong đám đông.

Trưởng thôn và những người khác cũng vây lại.

Bác sĩ trong thôn đi xuyên qua đám đông, cấp cứu cho Việt Thái Thanh đang nằm dưới đất.

Sau một hồi cấp cứu, bác sĩ của thôn đứng lên. “Chú Thạch, anh Việt thế nào rồi?”.

“Thạch Tam, Thái Thanh không sao chứ?”. “Tình hình của cậu ấy thế nào rồi?”.

Mọi người nhao nhao hỏi.

Bác sĩ trong thôn lại liên tục lắc đầu, nói: “Tim đã nát, thuốc cũng khó cứu, chuẩn bị hậu sự đi!”.

“Hả?”.

Mọi người ngạc nhiên, tất cả mở to mắt, như bị sét đánh.

Tần Linh cũng bay mất hồn, ngây ngốc đứng tại chỗ.

“Thạch Tam, ông phải nghĩ cách gì đi! Không thể để Thái Thanh chết như vậy được!”, Tân Trác hét lên.

“Trình độ y thuật của tôi chỉ đến thế, không có bản lĩnh khởi tử hồi sinh! Tôi đã cố gắng hết sức”, bác sĩ lắc đầu.

“, Tần Trác sững sờ. “Khốn nạn!”.

Lúc này, trong đám đông vang lên tiếng quát giận, sau đó một bóng người tách đám đông đi tới, đấm vào mặt Tân Trác.

Tần Trác không kịp đề phòng nên bị đánh trúng, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Nhìn lại mới phát hiện người đó là Việt Minh, bố của Việt Thái Thanh!

“Tôi giết ông!".

'Việt Minh như mất khống chế, muốn ra tay nhưng bị người bên cạnh cản lại.

“Việt Minh! Ông đừng có quá đáng!”, Tân Trác ôm khuôn mặt bị đánh đau rát mà quát lên.

“Hai bố con các người giết con trai tôi còn bảo tôi đừng quá đáng? Tôi thề sẽ giết ông trả thù cho con trai tôi!”, Việt Minh gào lên.

“Con trai ông vi phạm quy định, định dùng kiếm giết chết con gái tôi! Tôi còn chưa tính sổ với ông đấy! Bây giờ con trai ông chết là do con trai ông không có năng lực, lại còn trách con gái tôi? Nếu cậu ta không dùng kiếm thì sao đến nỗi rơi vào kết cục này?”, Tần Trác quát  mắng.

“Con gái ông dùng thuốc để thi đấu vốn đã không công bằng! Ông còn đổ tại con trai tôi dùng kiếm?”.

“Cuộc thi này chỗ nào quy định không được dùng thuốc? Người tham gia ai mà không dùng thuốc? Vì sao con gái tôi thì không được?”.

“Bớt nhiều lời! Tân Trác, tiếp chiêu!”.

Việt Minh gào lên, đẩy người bên cạnh ra, xông tới phía trước, phóng ra ma khí muốn giết Tân Trác.

Tân Trác cũng không hiền lành, chuẩn bị đánh trả.

Đúng lúc này, một luồng đại thế màu xanh da trời ập tới, bao trùm hai người.

“Dừng tay hết cho tôi!”. Trưởng thôn đi tới, quát lên. Hai người kinh ngạc, không dám lỗ mãng.

“Tưởng tôi chết rồi hay sao?”, trưởng thôn lạnh lùng nói.

“Trưởng thôn bớt giận”.

Tần Trác vội vàng chắp tay nói.

“Trưởng thôn, xin ông hãy làm chủ cho con trai tôi!". 

Việt Minh quỳ xuống đất, nước mắt giàn giụa.

Trưởng thôn có vẻ khó xử.

Có lẽ ông ta cũng không ngờ sự việc lại biến thành thế này.

“Tân Trác, nhà họ Tân các người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!”, trưởng thôn quay sang nhìn Tân rác, lạnh lùng nói.

“Trưởng thôn, chuyện này sao có thể trách nhà họ. 'Tần chúng tôi? Nếu Việt Thái Thanh không phạm quy thì đâu đến nỗi này?”, Tân Trác sốt ruột lên tiếng.

“Việt Thái Thanh quả thật đã phạm quy, nhưng nó không phải cái cớ để Tần Linh sát hại cậu ta! Tôi đã nói rồi, trong cuộc thi không được giết đối thủ, dù là sau cuộc thi! Tôi sẽ bảo quản thi thể của Việt Thái Thanh, tôi cho các ông ba ngày, hãy nghĩ cách cứu sống cậu ta. Nếu không, tôi chỉ đành xử phạt Tần Linh theo quy tắc trong tộc!”, trưởng thôn nói.

“Cái gì?”. Tần Trác kinh hãi.

“Cảm ơn trưởng thôn!", Việt Minh vô cùng kích động, lập tức quỳ lạy.

“Ông trưởng thôn, chuyện này không công bằng!”.

Tân Linh nén nhịn cơn đau nói. 

“Im miệng!".

Tần Trác nghiến răng quát.

Tần Linh sửng sốt.

“Con lui xuống trị thương đi, chuyện này bố sẽ nghĩ cách”, Tần Trác nói.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement