Thần y Lâm yên tâm, tôi sẽ không bao giờ quên công ơn của cậu đối với tộc Ẩn Ma”, trưởng thôn vội nói.
“Nơi có nhiều khí tức âm sát mà gọi là phong thủy bảo địa?”, Lâm Chính dở khóc dở cười, anh đột nhiên nhớ tới điều gì, vỗ trán nói: “Đúng là có một nơi, chỉ không biết có phù hợp với điều kiện của các ông hay. không”.
“Nơi nào?”.
Trưởng thôn, bác sĩ thôn Thạch Chính Quân và những người khác vây lại.
“Nam Thành, thành phố ngay sát Giang Thành. Ở ngoại ô Nam Thành có một ngọn núi, vì nó khá quỷ dị nên không ai ở trên núi, cũng ít khi có người lên núi. Sau này có người mời chuyên gia phong thủy đến đó khảo sát, nói đó là một nơi âm khí rất nặng. Tôi nghĩ âm khí nặng thì sát khí cũng không nhẹ đi đâu được, có lẽ các ông có thể dọn tới đó”, Lâm Chính cười đáp.
Thật ra đó là một ngọn núi quỷ, nghe nói nhiều người sống không như ý đều thích lên núi quỷ tự sát, dẫn đến tiếng dữ đồn xa. Trước kia trên núi còn có vài hộ dân sống, mấy năm gần đây cũng đã dọn đi hết. Chính phủ vốn muốn khai thác ngọn núi quỷ này, nhưng cũng vì các nguyên nhân kỳ lạ mà dừng thi công, do đó núi quỷ lại thành núi hoang.
Với thực lực của người trong tộc Ẩn Ma, chắc chắn sẽ không sợ mấy chuyện linh dị này. Nếu bọn họ đồng ý, Lâm Chính có thể bàn bạc với Từ Thiên mua lại ngọn núi đó cho tộc Ẩn Ma sinh sống.
Đương nhiên anh cũng muốn lôi kéo quan hệ với tộc Ẩn Ma. Mặc dù trải qua trận chiến này, tộc Ẩn Ma đã bị thương nặng nề, nhưng sau này chiến đấu với Thiên Ma Đạo, bọn họ sẽ là một thế lực không thể xem thường.
“Trưởng thôn, nếu vậy chúng ta có thể phái một người đi cùng thần y Lâm đến khảo sát nơi đó, nếu điều kiện phù hợp thì chúng ta có thể di dời tới đớ”, Thạch Chính Quân nói.
“Phải đấy trưởng thôn, có thể đi xem xem”.
“Chuyện này nên quyết định thực thi sớm”.
Những người khác cũng lên tiếng.
“Nơi đó cách Giang Thành không xa, nếu Thiên Ma Đạo còn đến xâm phạm, tôi cũng có thể cứu viện kịp thời, như vậy có thể hô ứng cho nhau, không phải rất tốt sao?”, Lâm Chính cười nói.
“Ừ",
Trường thôn suy nghĩ rồi gật đầu, sau đó chắp tay nói: “Vậy được, xin nhờ thần y Lâm giúp đỡ rồi”.
“Không cần khách sáo”.
Lâm Chính mỉm cười, trong lòng thầm mừng.
Bây giờ Giang Thành cũng xem như ngọa hổ tàng long.
'Thần Võ Tôn chưa nói, Thiên Tính Gia, tộc Ẩn Ma cũng vào ở, cả quân đoàn Long Huyền đóng quân ở đó, _ dù Thiên Ma Đạo có muốn động cũng phải cân nhắc.
Lâm Chính vốn nghĩ trưởng thôn sẽ phái người trầm ổn đi theo mình, không ngờ lại phái cô nhóc Tần Linh đi.
Từ biệt thôn Ẩn Ma, Lâm Chính hơi đau đầu dẫn theo 'Tân Linh đi máy bay về Giang Thành.
Dọc đường đi Tần Linh rất kích động, nhìn trái ngó phải, giống như đến một thế giới mới.
“Cô chưa bao giờ ra khỏi thôn sao?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.