"Cậu... haizz, nếu cậu đã cố chấp như vậy thì tôi cũng không thuyết phục cậu nữa. Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, thần y Lâm, tôi sẽ không vì cậu mà đối đầu với Thánh Sơn hùng mạnh, nhưng tôi sẽ không quên ân tình của cậu khi đã chữa lành vết thương cho tôi. Tôi sẽ để lại cho cậu một con đường, nếu một ngày nào đó cậu bị Thánh Sơn dồn vào đường cùng, cậu có thể dùng thứ này để liên lạc với tôi, tôi sẽ giúp cậu trốn thoát từ nanh vuốt của Thánh Sơn, giúp cậu chạy trốn, tôi chỉ có thể làm được nhiêu đó thôi, còn lại cậu tự mình cân nhắc”.
'Thần Võ Tôn lấy ra một mũi tên chỉ bằng ngón tay mảnh khảnh, đưa nó cho Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn vật đó, trên mặt không có biểu cảm gì.
"Tìm một nơi trống trãi, phóng nó lên trời, tôi sẽ nhìn thấy”, Thần Võ Tôn nói.
"Không cần đâu”. Lâm Chính lắc đầu trả lại mũi tên. "Thần y Lâm?"
"Cám ơn lòng tốt của Thần Võ Tôn đại nhân, nhưng tôi nghĩ... tôi không cần dùng đến nớ”, Lâm Chính khế cười nói.
"Sao cậu lại cố chấp vậy chứ?” Thần Võ Tôn giận dữ.
"Thần Võ Tôn đại nhân đừng tức giận, không phải tôi cố chấp, mà tôi thật sự không cần dùng đến thứ này. Nếu như tôi thua Thánh Sơn mà phải bỏ mạng, bọn chúng tìm được thứ này trên người tôi thì chẳng phải sẽ liên lụy đến Thần Võ Tôn đại nhân sao? Vậy nên không cần đâu”, Lâm Chính cười nói.
'Thần Võ Tôn nhìn chăm chằm Lâm Chính, không nói lời nào, một lúc lâu sau mới cầm lấy mũi tên cất đi.
"Người như cậu thật đáng chết”.
"Có lẽ vậy, cũng không thành vấn đề”. Lâm Chính lắc đầu.
Cốc cốc cốc...
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Hai người giật mình.
"Ai?"
Thần Võ Tôn đứng dậy nói.
"Thần y Lâm! Thần y Lâm có ở trong đó không? Xảy ra chuyện rồi! Thần y Lâm!"
Giọng nói sốt sắng của Thẩm Niên Hoa vang lên từ bên ngoài.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lập tức lao ra mở cửa.
Thẩm Niên Hoa đứng ngoài cửa, thở hổn hển mồ hôi đầm đìa.
Nhìn thấy Lâm Chính, cô ta vừa mừng vừa sợ.
"Xảy ra chuyện gì?", Lâm Chính hỏi.
"Thần y Lâm, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi! Người mà chúng tôi cử đi lấy thuốc đều đã chết!", Thẩm Niên Hoa run rẩy nói.
"Gái gì?"
Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng.
Lúc này, lại có một vài người chạy đến.
Đó là Từ Thiên, Nguyên Tỉnh Mạn Sát Hồng.
"Chủ tịch Lâm! Tôi vừa nhận được tin võ quán Giảng Huyền ở Giang Thành đã bị tắm máu”, Từ Thiên nôn nóng nói lớn.
"Thần y Lâm, một số ma nhân dưới trướng tôi đã bị ám sát”, Mạn Sát Hồng nhỏ giọng nói.
"Giáo chủ! Rất nhiều người không rõ danh tính đã xuất hiện bên ngoài Giang Thành, đang tấn công bộ phận phòng ngự của Giang Thành, chúng ta sắp không thể chống cự được nữa, làm sao bây giờ?", Nguyên Tỉnh ôm quyền nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!