Lúc này rất nhiều người tập trung bên ngoài phòng luyện đan.
Lâm Chính chưa từng gặp những người này, chỉ nhận ra Trương Quân trong số họ.
Nhưng lúc này Trương Quân đứng đằng sau một người đàn ông trung niên đã cao tuổi.
Người đàn ông trung niên đó mặc quân phục, đội mũ, dáng người cao to, hai mắt sáng lấp lánh. Khi thấy Lâm Chính đi ra, ông ta bước nhanh tới phía trước, chào kiểu quân đội.
Lâm Chính lập tức đáp lễ, sau đó mỉm cười đưa tay ra: “Chắc ông là tướng Trần phải không, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo”.
“Chỉ giáo thì không dám, ha ha, tướng Lâm tài giỏi như vậy, tôi hổ thẹn mình không bằng!”, Trần Chiến cười lớn, nói.
Trần Chiến chưa nói được mấy câu, một giọng nói sang sảng đã bay tới.
“Trần Chiến, ông cũng nhanh thật, thế mà lại ở đây chờ tướng Lâm, ông muốn đánh lẻ sao?”.
Dứt lời, vẻ mặt Trần Chiến trở nên mất tự nhiên. Mọi người quay đầu lại.
Lúc này mới thấy lại một nhóm người khác bước nhanh tới phía này.
“Chung Chấn? Sao... Sao ông lại đến đây?”. Trần Chiến khẽ nói.
Ông ta biết Chung Chấn đã được thông báo, nhưng không ngờ động tác của ông ta lại nhanh như vậy.
“Tôi mà không nhanh thì chẳng phải sẽ bị ông giành trước hay sao?”.
Chung Chấn lạnh lùng nói, sau đó đi tới kính lễ Lâm Chính: “Chào tướng Lâm, tôi là Chung Chấn, ngưỡng mộ đã lâu!".
“Chào ông Chung Chấn, ngưỡng mộ thì không dám, so với ông thì tôi còn kém xa lắm”, Lâm Chính mỉm cười nói, trong mắt toát ra vẻ khâm phục.
Bọn họ đều là rường cột của Long Quốc, hôm nay vinh hạnh được gặp quả thật khiến anh rất cảm khái.
“Tướng Lâm vừa trẻ tuổi lại còn khiêm tốn, đúng là hiếm có! Tướng Lâm, tôi phải nói với cậu một chuyện, vừa rồi tôi đã xin phép với bên đó, bên đó nói sẽ đưa một nửa Bát Hoang Đan của cậu đến Lục Dã chúng tôi. Cậu chỉ cần giao cho quân đội Long Tổ 50 viên là được!”, Chung Chấn cười nói.
Trần Chiến nghe vậy lập tức sốt ruột: “Ông Chung, ông làm gì vậy? Ăn cướp à? Cái gì mà một nửa? Bát Hoang Đan là của tôi, ông đừng hòng lấy được viên nào!".
“Tôi đã gửi đơn xin rồi!".
“Xin cái gì mà xin? Tôi không thấy! Hơn nữa, Bát Hoang Đan là tôi dùng tiền mua, ông dựa vào đâu mà đến đây cướp?”, Trần Chiến nóng nảy, không khách sáo. với Chung Chấn, nổi đóa lớn tiếng.
“Trần Chiến! Ông kiêu ngạo cái gì? Năm xưa tôi chinh chiến ở bên ngoài, ông còn đang chơi bùn đấy! Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi quay sang chống đối tôi? Tôi nói cho ông biết! Tiền mua Bát Hoang Đan không phải của ông, cũng không phải của tôi, mà là của quốc gia! Cho nên cách phân chia Bát Hoang Đan chưa đến lượt ông nói, cấp trên nói cho ai bao nhiêu thì cho người đó bấy nhiêu! Theo tôi thì quân đội Long Tổ các ông không đáng để có một viên, phải dành cho những chiến sĩ đổ máu ở bên ngoài lãnh thổ như chúng tôi mới đúng!”, Chung Chấn cũng không khách sáo mắng chửi.
“Ông bớt nói năng hồ đồ ở đây!”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!