“Tướng Vạn, chào ông”.
Lâm Chính tự giác làm lễ, trong lòng vô cùng phấn khởi.
Anh không ngờ được Bát Hoang Đan lại dẫn các ông lớn đến đây.
Người đứng ở đây ai không phải ông lớn trấn thủ một phương?
Không ngờ hôm nay lại đồng loạt đến cửa.
Giờ phút này, cấp bậc như Trương Quân đúng là chẳng khác nào tôm tép.
“Tướng Lâm, tôi không nhiều lời nữa, tôi sẽ lấy bốn mươi viên đi, sáu mươi viên còn lại bọn họ muốn chia thế nào thì chia! Ngoài ra, tất cả thuốc tăng ích cho. chiến sĩ tôi đều lấy. Lúc nãy trên đường đến đây tôi đã xin phép cấp trên, mỗi năm sẽ chỉ trả một khoản chỉ phí cho cậu. Khoản chỉ phí này sẽ không nhỏ hơn mười tỷ, cho cậu dùng vào việc luyện chế đan dược! Thế nào?”, Vạn Kình Tùng cười nói.
“Cái đó....
Lâm Chính hơi khó xử, nhìn về phía Trần Chiến và Chung Chấn.
Hai người nghe vậy đều xanh mặt.
“Tướng Vạn! Anh làm vậy sao được, lấy đi bốn mươi viên đã đành còn muốn mua đứt những loại thuốc khác? Không được không được! Tôi tuyệt đối không đồng ý!”, Trần Chiến lập tức nói.
“Trần Chiến, ở đây tới lượt cậu nói sao? Đừng tưởng cậu cùng cấp bậc với tôi thì giỏi, xét về vai vế cậu phải gọi tôi một tiếng anh cả! Cậu cũng dám mặc cả với tôi?”, Vạn Kình Tùng liếc mắt, nụ cười biến mất, lên giọng quở mắng.
Trần Chiến đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Tướng Vạn, chuyện nào ra chuyện đó, nếu là trước kia, anh muốn gì tôi cũng chiều theo, nhưng hôm nay không. được. Chuyện này tôi sẽ không nhượng bộ đâu!”.
“Cậu!".
'Vạn Kình Tùng tức đến mức phồng mang trợn má, vung tay như muốn lao vào đánh nhau, nhưng nhìn thấy người xung quanh đông đảo, thế là đành kìm nén cơn giận.
Trần Chiến lại không đếm xỉa bất cứ thứ gì, mặc kệ tất cả.
Lâm Chính thấy bầu không khí không đúng lắm, cười trừ nói: “Mọi người, tôi nghĩ bây giờ khoan hãy bàn chuyện này. Các ông hãy đi mau đi, nơi này không an toàn”.
Ồ
Ba ông lớn đều nhìn sang Lâm Chính.
Trần Chiến nhận ra điều gì, nghiêm túc hỏi: “Thiên kiêu hạng nhất sắp đến đây rồi sao?”.
“Phải, tôi đã sơ tán học viện Huyền Y Phái, đồng thời tập trung tất cả sức mạnh trong tay tôi. Lần này tôi chuẩn bị vây diệt hắn, không biết có thành công hay không”, Lâm Chính nói.
“Hừ, tên thiên kiêu hạng nhất này ỷ vào thiên phú vô song, thực lực mạnh mẽ mà muốn làm gì thì làm sao? 'Tướng Lâm yên tâm, lần này mười hai long tướng và đại thống soái của quân đội Long Tổ chúng tôi đều đã đến. Tôi đích thân trấn thủ, hắn sẽ không dám làm loạn!", Trần Chiến nói.
Nhưng câu nói này lại khiến Vạn Kình Tùng và Chung Chấn bất mãn.
“Trần Chiến, rốt cuộc chuyện này là sao?”, Vạn Kình Tùng lạnh lùng hỏi.
“Tướng Vạn, cũng không có gì, chỉ là một người của giới võ thuật đến đây làm loạn mà thôi”, Trần Chiến do dự rồi nói.
“Làm loạn? Hừ, cậu làm tổ trưởng Long Tổ kiểu gì vậy? Người của giới võ thuật dám vào trong thành phố làm loạn, buộc tướng Lâm phải sơ tán toàn bộ bệnh nhân trong học viện? Cậu làm ăn thế nào vậy?”, Vạn Kình
'Tùng phãn nộ quát lên.
“Tướng Vạn, người này không tâm thường. Cậu ta là Long Thiên Tử, xếp hạng nhất trên bảng thiên kiêu! Thực lực không hề tâm thường!”.
“Gì mà Long Thiên Tử với Long Thiên Tôn, đừng nói cậu †a xếp hạng nhất, dù cậu ta là người lập ra bảng thiên kiêu cũng không được! Đây là lãnh thổ Long Quốc, chỉ cần là người đứng trên lãnh thổ thì phải tuân theo quy tắc, không được vô pháp vô thiên!”, Vạn Kình Tùng kích động, chỉ vào mũi Trần Chiến mắng.
Trần Chiến không dám lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!