Cảnh này vừa xuất hiện ngay cả Lâm Chính cũng giật mình.
Anh ngơ ngác nhìn nắm đấm của mình, hơi thất thần.
Đây chính là uy lực của bộ xương trong quan tài đó sao?
Lúc nãy Lâm Chính vô cùng đau đớn là vì đang dung hòa với bộ xương đó.
Mặc dù anh đã hoán đổi tất cả xương cốt toàn thân mình thành bộ xương đó, nhưng muốn nó dung hợp. hoàn toàn vào cơ thể thì cực kỳ khó.
Bộ xương đó luôn chống lại xác thịt anh, dẫn đến anh không thể chuyên tâm chiến đấu.
Ngay lúc nãy, cuối cùng Lâm Chính cũng dung hợp thành công.
Nhờ vậy anh mới có thể thuận lợi sử dụng sức mạnh phi thăng thuần khiết trong bộ xương.
“Vừa rồi tao đã đánh tan khí mạch của mày, nhưng không ngờ mày vẫn còn sức mạnh phi thăng dồi dào như vậy, chứng tỏ luồng sức mạnh này không bắt nguồn từ trong khí mạch, mà là từ trong xương thịt mày!”.
Diệp Viêm đứng dậy, ho hai tiếng, sử dụng khí kình hồi phục lại cánh tay.
Lâm Chính không lên tiếng, nhưng cũng cực kỳ kinh ngạc.
Quả không hổ danh là Thánh Quân Diệp Viêm, nhìn lướt qua đã hiểu được vấn đề.
“Xem ra mày đã gặp được cơ duyên, nhưng có vẻ không phải cơ duyên của nhãn chí tôn”, Diệp Viêm nói:
“Thứ mày có được... là cái gì?”.
“Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày biết sao?”, Lâm Chính mỉm cười.
Đây là con át chủ bài của anh, sao có thể dễ dàng tiết lộ?
“Không sao, tao sẽ biết được thôi”.
Diệp Viêm hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Hiển nhiên, hắn đã dùng hết toàn lực.
Lâm Chính lập tức cảm giác được áp lực gia tăng. Đúng lúc đó.
Âm ầm...
Thần mộ chí tôn lại rung chuyển dữ dội, sau đó là tiếng đá di chuyển.
Đám người Diên Dận đã đánh nát quan tài ở những mộ thất khác.
Dường như cơ quan nào đó đang mở ra.
Diệp Viêm liếc nhìn Lâm Chính, ánh mắt nghiêm nghị, lại tính toán thời gian, nói: “Tạm thời để lại mạng cho mày!”.
Dứt lời, hắn lao ra khỏi mộ thất như cơn lốc, lao về phía phát ra tiếng động.
Sao Lâm Chính có thể để Diệp Viêm độc chiếm cơ duyên chí tôn, ngay lập tức đuổi theo.
Cùng lúc đó, đám người Diên Dận cũng chạy về phía phát ra tiếng động, lúc này mới phát hiện nó không ở đâu
khác mà gần ngay lối vào.
Mặt đất trống ở phía trước lối vào nứt ra, sau đó một thi hài đã phong hóa chậm rãi hiện lên.
Mọi người kinh ngạc.
“Đây chắc chắn là thi hài của chí tôn viễn cổ!”, Thiên Xu kích động nói.
“Nhìn đi, là nhẫn chí tôn!", có người kinh ngạc hét lên.
Bọn họ vội vàng nhìn lại, phát hiện trên ngón tay của bộ hài cốt đeo một chiếc nhãn lấp lánh ánh sáng.
Bọn họ mừng rỡ, lập tức chạy tới định lấy.
Nhưng giây sau.
Âm ầm ầm...
Đám người đó đều nổ tan xác, hóa thành sương máu mà chết.
Thiên Xu vừa rồi còn chuẩn bị qua đó bỗng kinh hãi biến sắc, sợ đến mức liên tục lùi về sau.
Diên Dận không màng quan tâm gì nữa mà chạy. thẳng tới lối ra, nhanh chóng rời khỏi đó.
Những người còn lại sợ đến mức hồn phi phách tán. Đó là do Diệp Viêm gây ra!
Hắn nhìn chằm chằm chiếc nhãn, bước nhanh tới.
Hiển nhiên giờ phút này hắn không cần phải ạ mạng của bọn họ nữa, ai dám nhắm vào nhẫn chí tôn, hắn sẽ giết người đó.
“Tinh hoa viễn cổ, truyền thừa chí tôn, hôm nay sẽ thuộc về tôi!”.
Diệp Viêm khàn giọng nói, lập tức vươn tay tới lấy.
Vèo!
Nhưng đúng lúc đó, một con dao đáng sợ đâm tới sau lưng hắn.