Mọi người mở to mắt, nhìn sững sờ.
Khoảnh khắc nhẫn chí tôn được đeo vào, bề ngoài hắn tỏa sáng.
Thần uy rực rỡ lan tràn ra từ trên người hắn.
Diệp Viêm hít sâu một hơi, nhắm mắt cảm nhận độ mạnh của nhãn chí tôn.
Chốc lát sau, hắn mở mắt ra, đôi mắt đã hoá thành màu vàng kim.
“Không hổ danh là nhẫn của chí tôn viễn cổ. Mình đã cảm nhận được luồng sức mạnh sánh ngang với thần tiên này. Mình đã nhìn thấy ý cảnh trên mặt đất bao la bát ngát, người phàm phi thăng! Mình đã nghe thấy tiếng hô gọi thần tiên từ trên cửu thiên..”.
“Vật này chắc chắn sẽ giúp mình trường sinh!”.
Diệp Viêm lẩm bẩm, dáng vẻ siêu phàm thoát tục.
Lâm Chính nhảy vọt tới, lại tấn công.
“Kỳ Lân Biến!”.
Anh quát khẽ một tiếng, ảo ảnh kỳ lân vọt ra từ cơ thể anh, đè xuống chỗ Diệp Viêm.
Gào!
Kỳ lân gầm rống, tông thẳng về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm giơ tay đánh về phía nó.
“Phá Toái Sơn Hài”.
Ầm!
Lòng bàn tay hắn đánh vào thân thể kỳ lân.
Kỳ lân lập tức như pha lê vỡ tan.
Ngay sau đó Lâm Chính đánh cận chiến, hai cánh tay điên cuồng vung lên, Hồng Mông Long Châm điên
cuồng đâm tới.
Nhưng Diệp Viêm cũng đã nổi sát tâm, lấy châm ra đọ sức.
Hai người chiến đấu qua lại, không thể tách rời. “ĐiU.
Đám người Thiên Xu thấy vậy cũng không đứng đó xem nữa, chạy nhanh về phía lối ra.
Mặc dù Lâm Chính lao vào chiến đấu với Diệp Viêm, nhưng bây giờ Lâm Chính vẫn không phải đối thủ của Diệp Viêm.
Sức mạnh phi thăng nâng cao mới giúp anh có sức chiến đấu với Diệp Viêm một trận, nhưng cũng chỉ là đấu một trận, muốn đánh bại hắn chẳng khác nào nằm mơ. giữa ban ngày.
Lâm Chính không còn lựa chọn nào khác. Diệp Viêm đã có được nhẫn chí tôn, nếu hắn lĩnh ngộ được truyền thừa trong đó, e rằng cả vực Diệt Vong lẫn
ngoại vực sẽ không còn ai là đối thủ của hắn.
Lúc đó Lâm Chính muốn giết Diệp Viêm e là khó như lên trời.
Bởi vậy hôm nay anh phải liều chết chiến đấu. “Vạn Sát Quy Nhất!”.
Lâm Chính chiến đấu một hồi, đột nhiên nắm lấy vai Diệp Viêm bằng hai tay, gầm lên.
Sát khí vô tận trong tức dâng tràn về phía anh, bao bọc lấy anh và Diệp Viêm.
Diệp Viêm nhíu mày, đánh gãy hai tay Lâm Chính, sau đó nhanh chóng lùi về sau.
Hắn còn chưa lùi ra khỏi vòng vây của sát khí, sát khí đã nổ tung.
Ầm ầm ầm... Một chuỗi tiếng nổ kịch liệt vang lên. Đợi tiếng nổ kết thúc, Lâm Chính thở hổn hển đứng dậy, hồi phục hai cánh tay, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Diệp Viêm.
“Không ngờ mày còn biết cả kỹ pháp của ma nhân. Đúng là khiến người ta bất ngờ”.
“Con người mày điên hơn tưởng tượng của tao nhiều. Bây giờ mày có sức mạnh phi thăng như Lục Địa Thần Tiên làm chỗ dựa, giết mày phải tốn chút công sức. Nếu là ở bên ngoài, tao sẵn sàng tiêu tốn thời gian đó để giết mày, nhưng mặt trời sắp xuống núi, mộ thất sắp đóng lại, tao sẽ giữ lại cho mày một mạng!”.
Diệp Viêm thản nhiên nói, quay người rời khỏi hang động.
Lâm Chính cắn răng, muốn đuổi theo nhưng mới đi được vài bước, cả người lại truyền tới cơn đau mãnh liệt, ngã thẳng xuống đất.
Không được!
Số xương cốt này lại xảy ra hiện tượng đào thải!
Chuyện này là sao?
Không phải lúc nấy đã dung hợp hoàn toàn rồi sao?
Lâm Chính toát đầy mồ hôi, cắn răng chịu đựng, khoanh chân ngồi xuống.
Lần này xương cốt toàn thân giống như không nghe theo sai khiến, điên cuồng chấn động, dường như sắp xé rách da thịt của Lâm Chính lao ra ngoài.
Vì sao lại như vậy?
Lâm Chính cố gắng áp chế nhưng hiệu quả rất thấp.
Số xương cốt này hoàn toàn không chịu khống chế, sắp tách khỏi da thịt của anh...
Cơn đau kịch liệt khiến anh không chịu được ngã ra đất.
“Ô?".
Đúng lúc đó, Lâm Chính dường như ý thức được điều gì, mắt mở to.
Anh nằm trên mặt đất, vừa khéo đối diện với thi thể chí tôn mục nát kia.
Lần này anh mới quan sát kỹ thi thể đó.
Lâm Chính gian nan bò dậy, kéo thi thể chí tôn kia tới.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!