“Kính chào Lâm minh chủ!”
“Kính chào Lâm minh chủ”.
Phong Khởi và Phong Hồng đồng thời đứng dậy, chắp tay lại hành lễ với Lâm Chính.
Bọn họ đều là những người từng tham gia trận chiến ở núi Thiên Thần, cũng đã tận mắt nhìn thấy thực lực. của Lâm Chính, đương nhiên sẽ ngưỡng mộ và khâm phục, không dám lỗ mãng.
Nhưng một số người của các thế tộc khác lại không có biểu hiện gì.
“Đây chính là Lâm minh chủ người đã đánh bại Diệp. Viêm sao? Trông trẻ tuổi như thế này, mà đã có bản lĩnh đánh bại Lục Địa Thần Tiên, xem ra lời đồn đãi là có thật, e rằng người này thật sự có được bảo vật trong thần mộ chí tôn!"
Lúc này, đại diện của Đại Thụ quét mắt nhìn Lâm Chính, nhẹ giọng nói.
Lâm Chính nhìn Căn Hành, không nói gì.
Người đại diện Địa Chi Thiên ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính, sau đó vội vàng cúi đầu xuống.
“Lâm minh chủ, nếu anh có bảo vật trong thân mộ chí tôn thì có thể lấy nó ra cho chúng tôi xem, để chúng tôi mở mang tâm mắt được không?”
Lúc này, đột nhiên có một người nào đó lên tiếng.
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn chằm chăm vào Lâm Chính bằng ánh mắt sáng rực.
Ngay cả Phong Khởi và Phong Hồng cũng nhìn anh.
Mặc dù cả hai người đều ngưỡng mộ Lâm Chính, nhưng sự khát khao đối với bảo vật của họ vẫn còn rất mãnh liệt.
Ánh mắt của Lâm Chính đông cứng lại.
Sao phải lấy xương chí tôn ra cho các người xem chứ?
Nếu không lấy ra thì sao?
Sở Thu cực kỳ tức giận, vừa định nổi đóa thì bị Lâm Chính cản lại.
“Vậy mọi người có thể lấy bảo vật của gia tộc mình ra cho người khác xem một lát không?”
Lâm Chính lạnh lùng hỏi. “Chúng tôi không mang theo”. “Vậy tôi cũng không mang theo”.
“Nếu Lâm minh chủ không muốn cho mọi người xem thì cứ nói thẳng, cần gì phải nói thế chứ?”
Căn Hành lắc đầu lạnh lùng nói, vẻ mặt hiện rõ sự khinh thường.
“Đúng vậy! Tôi đúng là không muốn cho mấy người xeml”
Lâm Chính không thèm để ý, nói thẳng. Câu nói vừa dứt, khuôn mặt của Căn Hành nhíu chặt lại: “Quả nhiên Lâm minh chủ còn trẻ nên ngông cuồng, thật không biết phép tắc!”
Tôi không hề quen biết với các người, vậy mà các người lại muốn xem bảo vật của tôi, rốt cuộc ai mới là người không biết phép tắc đây?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Vẻ mặt của Căn Hành hơi thay đổi nhưng vẫn không nói gì, ông ta nhắm mắt lại.
“Hạo Thiên đại nhân đến!” “Cô Ngạo đến!”
Vào lúc này, một tiếng hét lớn vang vọng khắp phòng hội nghị.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!