Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Sau khi Lâm Chính nghe Mã Hải báo cáo công tác ở trụ sở chính của Dương Hoa xong, anh lập tức đến học viện.

Sau khi kiểm tra lại cơ thể một lần nữa, Lâm Chính đợi ở học viện cả một ngày, anh dùng Hồng Mông Long Châm để ổn định vết thương.

Tình hình không được lạc quan cho lắm.

Một bên khí mạch trong cơ thể đã xuất hiện vết nứt.

Đây là vết nứt do sức mạnh băng sương và sức mạnh dị hỏa bài xích lẫn nhau.

Hơn nữa... rất khó chữa trị.

Nếu không có sức mạnh to lớn của xương chí tôn, Lâm Chính đã chết từ lâu rồi.

“Thật sự không được, thì loại trừ công lực thôi!”

Lâm Chính ra khỏi phòng, nhìn hai tay mình, thờ dài lầm bầm. 

Gừm, gừm...

Điện thoại bỗng nhiên reo lên. Lâm Chính lấy ra nhìn, lại là một dãy số xa lạ.

Anh hơi do dự một lát, nhưng vẫn ấn nút nhận cuộc gọi.

“Ai thế?” Lâm Chính hỏi. Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười sâu xa.

Hình như là giọng nói của một cô gái khoảng hai mươi tuổi.

“Chẳng phải là gọi được rồi sao? Cô Tô, cái cớ này của cô quá miễn cưỡng rồi đấy!”

Lâm Chính cau mày nói, anh còn cho rằng đây là trò đùa ác ý của ai đó, nhưng khi nghe được hai chữ cô Tô, anh vô thức hỏi: “Là bạn của Tiểu Nhu sao? Làm phiền cô bảo Tiểu Nhu nghe điện thoại”.

Nhưng điện thoại lại bị dập tắt.

Lâm Chính ngạc nhiên, anh vội vàng gọi điện thoại cho Tô Nhu.

Chỉ chốc lát, điện thoại gọi được. 

Bên kia vang lên giọng nói hơi oán giận của Tô Nhu.

“Lâm Chính! Anh làm gì thế? Tại sao em gọi cho anh mãi mà không được thế?”

Lâm Chính ngơ ngác, không biết giải thích thế nào: “Anh đi công tác, có lẽ nơi đó... tín hiệu không được tốt... Tiểu Nhu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Người lúc nãy gọi điện thoại cho anh là ai thế?”

“Đó là một người bạn của em, cô ấy mời em tham gia một buổi tiệc tối, em nghĩ mọi cách để từ chối rồi, em nói chồng em không có ở đây nên không tiện đến dự, cô ấy cứ muốn em gọi điện cho anh, em nói em không gọi được, nên cô ấy tự lấy điện thoại của mình gọi cho anh”.

Tô Nhu bất lực nói.

“Nếu em không muốn đi thì cứ không đi thôi, em từ chối thẳng cô ấy là được”.

Lâm Chính dở khóc dở cười.

“Chuyện này..."

Tô Nhu nhỏ tiếng lại, nói nhỏ: “Sao mà từ chối thẳng ¡ được chứ? Người bạn này của em lai lịch không nhỏ, nếu đắc tội thì không được tốt lắm!”

“Lai lịch gì chứ, có thể khiến em như thế?” Lâm Chính cau mày. 

“Ôi, anh đến đây trước đi rồi nói sau”.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement