Nhờ sự giúp đỡ của Tống Kinh và Dương Hoa, hiện giờ Tô Dư có thể xem là ngôi sao hạng nhất của Long Quốc, nhận được sự công nhận của toàn bộ giới doanh nghiệp.
Bản thân Tô Dư cũng rất cố gắng, ngày đêm học tập và rèn luyện hành động của bản thân mình, cố gắng bảo. người đại diện ít nhận những thứ lừa đảo không có ý nghĩa, quảng cáo cũng chỉ nhận những loại như công ích.
Cho nên từ khi ra mắt đến nay, danh tiếng ở trong nước của Tô Dư vẫn rất tốt.
Cho đến khi Lâm Chính đi vào phòng làm việc của Tô Dư, bên ngoài đã chất đầy hoa tươi và lễ vật do người hâm mộ tặng, thư từ cũng đã xếp thành một chồng.
Đối với những người trong phòng làm việc, chuyện này đã bình thường như ăn cơm.
“Xin lỗi anh, phòng làm việc không cho phép người ngoài vào”.
Một nhân viên công tác vội vàng ngăn chặn Lâm Chính đang muốn vào bên trong lại.
“Tôi đến tìm người”, Lâm Chính giải thích.
“Thật sự xin lỗi, người nào đến đây cũng nói là muốn Tìm người cả!”
Đối phương ghét bỏ nói.
“Tôi tên là Lâm Chính, là em rể của Tô Dư! Tôi đến để tìm Tô Dư và vợ tôi Tô Nhu”.
Lâm Chính nói.
“Lâm Chính à? Ôi, anh có biết mỗi ngày có bao nhiêu người mạo danh là Lâm Chính - em rể của Tô Dư nhà chúng tôi đến đây để lừa ký tên, lừa chụp ảnh không? Ra ngoài, ra ngoài! Tôi không có sức lực đứng đây dông dài với anhl”
Nhân viên công tác kia mất kiên nhẫn la lên, cậu ta muốn đẩy Lâm Chính ra.
Nhưng đúng lúc đó, dường như Tô Nhu nghe được tiếng động ngoài cửa, cô chạy nhanh qua.
“Lâm Chính à?”
Tô Nhu hô lên.
“Tiểu Nhu”
Lâm Chính vẫy vẫy tay.
Nhân viên công tác bên cạnh ngơ ngác: “Cô Tô Nhu, người này thật sự là... là chồng của cô sao?”
“Anh ấy cũng là em rể của Tiểu Dư!”
Vẻ mặt Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Ơ... vô cùng xin lỗi anh Lâm, là tôi sơ suất, xin anh thứ lỗi.
Nhân viên công tác đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng cúi đầu giải thích.
“Không sao đâu”.
Lâm Chính vung tay.
Nhân viên công tác cũng có chỗ khó riêng.