Vẻ mặt của Lâm Chính lập tức tối sầm lại, nhanh chóng thúc ngựa đi về phía trước.
“Vu Hồng đại nhân, rốt cuộc hắn là ai vậy?”
Mãn Mục thấy Vu Hồng không dám nói lời nào, lập tức cảm thấy bực bội, lại thấy Lâm Chính không để ý tới bọn họ mà muốn đi xuyên qua đám người, hắn hừ một tiếng, rồi nói: “Giết hắn!”
Vèo vèo vèo...
Ngay lập tức, những người ở xung quanh lao tới, đâm những cây kiếm sắc bén về phía Lâm Chính.
Keng! Keng! Keng! Keng...
Âm thanh của rất nhiều vật bằng sắt va vào nhau vang lên.
Mãn Mục ngẩn ngơ.
Mọi người ở xung quanh đều há hốc mồm.
Chỉ thấy bảy tám cây kiếm sắc bén đều đâm vào. người của Lâm Chính, nhưng chúng lại không thể xé nát cơ thể của anh.
“Cơ thể người này bằng kim cương sao?”
Mãn Mục há hốc mồm.
Lâm Chính cau mày, nhìn xung quanh một vòng, dường như đã đoán ra được điều gì đó.
Cơ thể anh hơi run lên.
Bùm bùm bùm...
Tất cả lưỡi kiếm sắc bén ở trên người anh đều phát nổ.
Lưỡi kiếm vỡ vụn rơi khắp nơi trên mặt đất, những người ở xung quanh lại bị một luồng khí đáng sợ đẩy lùi.
Xung quanh Lâm Chính trở thành khu vực chân
Mọi người không thể tin được. Mãn Mục lấy lại tinh thần, ý thức được đây là một người rất khó nhăn, hắn rút một thanh đao dài ra, chuẩn
bị dẫn mọi người tấn công.
Nhưng Lâm Chính lại phớt lờ họ mà thúc ngựa đi đến bên cạnh Nam Hạnh Nhi đang bê bết máu.
Vẻ mặt của hai gã đàn ông vạm vỡ đang định làm nhục Nam Hạnh Nhi bỗng tối sầm, giận dữ lao tới.
Nhưng vào giây tiếp theo. Leng keng!
Hai lưỡi kiếm băng băng đung đưa, ngay lập tức. gặm nhấm hai người họ.
Thi thể hai kẻ đó lập tức biến thành ngàn mảnh vụn, rơi xuống đất, chết thảm.
Tất cả mọi người đều hít thở không thông, da đầu tê dại.