Sau đó là một ngàn đao lần thứ ba.
Một ngàn đao lần thứ tư.
Một ngàn đao lần thứ năm...
Đến khi mười ngàn nhát kết thúc, cả người Mãn Mục chỉ còn lại nội tạng và thần kinh dính vào bộ xương, đã không còn nhìn ra hình dạng con người nữa.
Hắn muốn thét lên nhưng đầu lưỡi đã bị cắt đứt.
Vu Hồng nhìn thấy thế cũng hít khí lạnh.
Lúc này cô ta mới nhận ra Lâm Chính không chỉ có thực lực mạnh mà còn có y thuật.
Mười ngàn nhát đao không chết...
Đây là phải hiểu rõ cấu tạo cơ thể con người thế nào mới có thể làm được?
Lâm Chính cưỡi ngựa đến trước mặt Mãn Mục.
“Tôi vốn định để anh tận mắt nhìn thấy nhà họ Mãn bị tôi tiêu diệt nhưng nghĩ lại người như anh không cần thiết phải sống lâu như thế, vậy thì để anh nhìn thấy đám thuộc hạ này của anh chết thế nào nhỉ”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, khẽ giơ tay lên rồi năm chặt lại.
Âm...
Hàng trăm tia lôi hỏa từ trên trời giáng xuống chém mạnh vào đám người nhà họ Mãn đã bị đông cứng đó.
Vèo vèo vèo...
Tất cả tượng băng đều nổ tung, biến thành từng mảnh băng.
Đôi đồng tử không lòi ra của Mãn Mục xoay chuyển, nhìn thấy cảnh tượng này lại không nói nên lời, chỉ có trái tim đập cực kỳ nhanh.
Hắn chống đỡ cơ thể tàn tạ muốn đứng dậy.
Nhưng ngay sau đó.
Vụt!
Khí thế của Lâm Chính từ trên trời rơi xuống làm cho cả người Mãn Mục tan thành mây khói.
Đến đây đám người Mãn Mục đã bị Lâm Chính giết sạch.
Lâm Chính lau Thiên Sinh Đao trong tay, sau đó mới đưa mắt nhìn sang Vu Hồng.
Lúc này Vu Hồng đã đi đến trước mặt Nam Hạnh Nhị, thanh kiếm dài trong tay chỉ vào Nam Hạnh Nhi.
“Mặc dù tôi quen cô không lâu nhưng chắc cô cũng biết tính cách của tôi, nếu cô làm như thế, cô không có khả năng sống, có biết không?”
Lâm Chính bình thản nói.
“Lâm minh chủ, tôi rất tôn trọng anh, mặc dù trước. đó chúng ta có vấn đề với nhau nhưng anh đã cứu mạng tôi. Trong liên minh, tôi cũng cố gắng hết sức vì anh để phát triển liên minh, tôi cũng vào sinh ra tử với anh trong chuyện thế gia Ngạo Tuyết, nhưng hôm nay tôi chỉ muốn sống, tôi chỉ muốn sống, như thế không có gì sai chứ?”
Vu Hồng nghiến răng nói. “Tôi từng nói, lập trường khác nhau thì đúng sai phụ thuộc vào cá nhân”.
“Lâm minh chủ, anh tha cho tôi một mạng, tôi không làm Nam Hạnh Nhi bị thương, tôi và anh đi đường của mình, thế nào?”
“Nếu cô làm như thế từ trước sẽ không có nhiều chuyện như vậy, nhưng cô đi theo địch thì đã đành, còn dẫn người đến chặn đường mấy người Hạnh Nhị, tôi không thể tha cho cô”.
Lâm Chính bình thản nhìn Vụ Hồng, khàn giọng nói:
“Nể tình cô từng giúp đỡ tôi, tôi cho cô một cơ hội, cô tự sát đi”.
“Gì cơ?” Vu Hồng trợn to mắt run giọng nói.
“Lấy kiếm trong tay cô tự sát đi. Vu Hồng, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cô”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!