Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Rù rù rù rù... 

 Trong núi sâu, những luồng ánh sáng kỳ lạ phát ra, kèm theo đó là rất nhiều âm thanh kỳ lạ. 

 Chỉ thấy Lâm Chính đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá cạnh thác nước, nhắm mắt ngồi thiền. 

 Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm như đang sống lại, liên tục quay vòng xung quanh anh. 

 Khoảng nửa ngày sau, hai vật này từ từ rơi trên mặt đất. 

 Lâm Chính cũng mở mắt ra. 

 “Đây là cách kết nối với đồ vật sao? Đúng là quá thần kỳ, mình thật sự có thể cảm nhận được năng lượng bên trong hai báo vật này... Giống như có thể nhìn xuyên thấu chúng vậy!” 

 “Hơn nữa... hình như có một phần năng lượng trong chúng đã ngấm vào trong cơ thể mình...” 

 “Thế chẳng phải được gọi là hòa lại thành một sao?” 

 Lâm Chính lẩm bẩm, không dám thả lỏng, tiếp tục kết nối với hai bảo bối. 

 Tửu Ngọc ngồi một mình trên đường lớn bên ngoài núi, ngủ gà ngủ gật. 

 Lâm Chính đang bế quan ở trên núi, ông ta phải đảm bảo không có ai đến gây rối. 

 “Đã hai ngày rồi, đại nhân vẫn chưa bế quan xong sao?” 

 Tửu Ngọc vươn vai, lẩm bẩm. 

 Ông ta nhìn bầu trời, rồi dứt khoát khoanh chân ngồi xuống tu luyện. 

 Nhưng lúc này, dường như Tửu Ngọc đã nhìn thấy thứ gì đó, vẻ mặt căng thẳng, lập tức đứng bật dậy, cảnh giác nhìn về phía đường lớn. 

 Chỉ nhìn thấy một ông lão đang bước đi cọt cà cọt kẹt trên đường lớn. 

 Ông lão đang đẩy một chiếc xe cút kít bằng gỗ chở đầy rượu thịt, trông rất hấp dẫn. 

 Thấy vậy, Tửu Ngọc lập tức lấy lại tinh thần. 

 Người ở long mạch dưới lòng đất không phải thần tiên thật, cũng chưa đến mức không ăn không uống. 

 Nhưng tài nguyên ở long mạch dưới lòng đất lại rất thiếu thốn, thậm chí cỏ ở nơi này cũng không mọc dài ra được, đương nhiên cũng không có thức ăn. 

 Đa phần rượu thịt đều được vận chuyển từ vực Diệt Vong đến, cũng sẽ có những người chuyên kinh doanh loại hình này để đổi lấy đan dược và pháp bảo từ những người tu hành nơi đây. 

 Tửu Ngọc vẫn chưa ăn gì kể từ khi trở lại long mạch dưới lòng đất, lúc còn ở thế gia Cầm Kiếm cũng không ăn gì, giờ chẳng phải là lúc nên ăn bổ sung rồi sao? 

 “Này! Ông già, cho tôi năm cân rượu năm cân thịt!” 

 Tửu Ngọc đứng trên tảng đá, kêu lên. 

 “Tới đây!” 

 Ông lão lập tức đẩy xe gỗ tới. 

 Chiếc xe gỗ tuy không lớn, nhưng vẫn chở được khoảng năm trăm cân rượu và thịt, tuy rằng ông lão trông có vẻ yếu đuối nhưng sức lực lại khiến cho người ta phải kinh ngạc. 

 Số tiền mà ông ta kiếm được chính là đan dược, bản thân ông ta cũng đã ăn không ít, thực lực sao có thể kém chứ? 

 Những người đi khắp nơi bán rượu thịt như thế này, dù là người già hay trẻ con đều không phải là người tầm thường. 

 “Khách quan, cần mua bao nhiêu cân rượu thịt?” 

 Ông lão mỉm cười hỏi. 

 “Không phải đã nói rồi sao? Năm cân rượu, năm cân thịt!” 

 Tửu Ngọc vừa nói vừa lấy đan dược ở trong túi ra ném cho ông lão. 

 Ông lão nhanh chóng bắt lấy, nhìn viên đan dược, đôi mắt già nua chợt lóe lên ánh sáng, sau đó vội vàng lấy rượu thịt trên xe ra đưa cho Tửu Ngọc. 

 Tửu Ngọc cũng không khách sáo, lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến và uống rượu. 

 “Đại nhân còn cần gì nữa không?” 

 Ông lão lịch sự hỏi. 

 “Không phải ông chỉ bán rượu thịt thôi sao, ông còn bán gì nữa hả? Chẳng lẽ ông còn có trò vui đặc biệt nào khác sao?” 

 Tửu Ngọc cười nhẹ nói. 

 “Đại nhân, ông nói xem, tôi chỉ là một người chạy vặt, thấy rượu thịt dễ mang theo nên mới đẩy xe đi khắp nơi để bán, chúng tôi cũng có một vài thứ khó mang theo, chỉ cần ông mở lời thì có thứ gì mà không có chứ? Đương nhiên phải bỏ ra một số tiền thích hợp!” 

 Ông lão cười ranh mãnh nói. 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement