Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Cù rù cù rù... 

 Vụt! 

 Ánh sáng kỳ lạ đang nhấp nháy ở trên núi bỗng biến mất. 

 Tửu Ngọc ngẩn người, tưởng rằng Lâm Chính sắp xuất quan nên vội vàng thốt lên. 

 “Đại nhân, cậu tu hành xong rồi sao?” 

 Nhưng lại không nhận được câu trả lời của Lâm Chính. 

 Đại nhân tu luyện cái gì vậy nhỉ? Sao lại lâu quá vậy? 

 Tửu Ngọc cảm thấy nghi ngờ không thôi. 

 Nhưng ông già kia càng khiến cho ông ta nóng lòng thấp thỏm hơn. 

 Tại sao đi cả buổi vẫn chưa quay lại? 

 Lộc cộc lộc cộc... 

 Lúc này, trên đường lớn vang lên tiếng ngựa phi. 

 Tửu Ngọc mừng rỡ. 

 Tới rồi à? 

 Ông ta nhanh chóng thò đầu ra ngoài. 

 Nhưng lại nhìn thấy một nhóm nam nữ mặc quần áo có hoa văn hoa lan cầm theo kiếm đang cưỡi ngựa đi lên từ chân núi. 

 “Gì vậy?” 

 Tửu Ngọc nhìn thấy những người này, mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng bỏ chạy. 

 Nhưng vào giây tiếp theo. 

 Vèo! 

 Một luồng kiếm khí lao tới, đánh mạnh vào người Tửu Ngọc. 

 Tửu Ngọc không kịp đề phòng, lập tức bị luồng kiếm khí này đánh bay rồi ngã mạnh xuống đất. 

 Ông ta loạng choạng vội vàng đứng dậy. 

 Chỉ thấy đám người kia đang thúc ngựa chạy lên núi. 

 Tửu Ngọc sợ tới mức hồn bay phách lạc, vội vàng trèo lên. 

 Ông ta liếc mắt nhìn đám người, chợt thấy ông lão bán rượu thịt lúc nãy cũng ở trong số đó. 

 “Ông già thối tha! Những người này là do ông đưa tới hả?” 

 Tửu Ngọc vừa chạy vừa bực dọc hét lên. 

 “Tửu Ngọc, ông không biết ông đã bị chủ nhân phát lệnh truy nã rồi sao? Tất cả người bán rượu thịt ở long mạch dưới lòng đất đều đã nhận được lệnh truy nã ông, đan dược mà ông có đều từ tay chủ nhân mà ra, chỉ cần ông sử dụng nó thì ông sẽ không thể lẩn trốn được nữa!” 

 Người dẫn đầu là cô gái một mắt có mái tóc ngắn, lạnh lùng lên tiếng. 

 Dáng người cô gái đó cực kỳ nóng bỏng, mặc một chiếc áo khoác da, ngực lộ ra ngoài, đường nét trên gương mặt cũng rất xinh đẹp. 

 Nhưng lại đeo một miếng bịt mắt, trông rất chướng mắt. 

 Với y thuật ở long mạch dưới lòng đất, tay chân đứt lìa cũng có thể mọc lại, mù một mắt cũng có thể hồi phục. 

 Nhưng cô gái này lại đeo bịt mắt, vô cùng đặc biệt! 

 Tửu Ngọc nghe thấy thế, lập tức hiểu ra việc sử dụng đan dược đã khiến mình bại lộ danh tính, chỉ đành nghiến răng chạy tiếp. 

 “Tửu Ngọc, đừng chạy nữa, nhiệm vụ của ông đã thất bại mà ông lại không quay về báo cáo với chủ nhân, ông đã phản bội chủ nhân, nếu bây giờ ông ngoan ngoãn quay về với chúng tôi thì ông còn có thể chết toàn thây, nếu ông vẫn tiếp tục không biết hối cải thì thứ đang chờ đợi ông chính là sự tra tấn sống không bằng chết!” 

 Cô gái một mắt chửi mắng. 

 Tửu Ngọc vừa nghe thấy thế mặt mũi lập tức tái xanh, nghiến răng hét lên: “Ngự thống lĩnh! Có thể tha cho tôi một lần được không? Thứ mà chủ nhân muốn tôi đi tìm hoàn toàn không có ở vực Diệt Vong, nếu đổi lại là cô, cô cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ này được! Rõ ràng là chủ nhân muốn tôi đi vào chỗ chết!” 

 “Muốn ông chết thì ông chết đi, sao lại trốn làm gì?” 

 Cô gái một mắt hừ một tiếng rồi nói. 

 “Mấy người không muốn chừa cho tôi một con đường sống nào thật sao?” 

 Tửu Ngọc hơi suy sụp. 

 “Sao chủ nhân phải cho một con chó chó đường sống chứ?” 

 Cô gái một mắt lạnh lùng nói, sau đó rút một thanh kiếm khổng lồ ở sau lưng ra, tay cầm kiếm vung thẳng về phía Tửu Ngọc. 

 Vèo! 

 Một luồng kiếm khí đáng sợ dài vài trượng lao nhanh về phía Tửu Ngọc. 

 Tửu Ngọc hoảng sợ, vội vàng thúc giục sức mạnh phi thăng ra cản lại. 

 Bốp! 

 Kiếm khí chạm vào sức mạnh phi thăng rồi nổ tung, biến thành hàng vạn mảnh kiếm khí nhỏ xíu đâm thẳng vào trong da thịt của Tửu Ngọc. 

 Tửu Ngọc lại bay ra ngoài, đập vào vách núi rồi lăn lộn ngã xuống đất, cử động khó khăn, cả người be bét máu. 

 Cô gái một mắt và đám đồng bọn thúc ngựa chạy tới, lập tức bao vây Tửu Ngọc. 

 “Đừng giết tôi... đừng... đừng giết tôi...” 

 Tửu Ngọc run lẩy bẩy hét lên, đôi mắt ngập tràn nỗi sợ hãi. 

 “Yên tâm, bọn tôi sẽ không giết ông, chủ nhân sớm đã có phương án trừng phạt ông rồi!” 

 Cô gái một mắt lạnh lùng nói: “Dẫn đi!” 

 “Rõ!” 

 Một người lập tức tóm lấy cánh tay của Tửu Ngọc, vắt ngang lưng ngựa. 

 Cả người Tửu Ngọc run lẩy bẩy, mồ hôi chảy ròng ròng. 

 Ông ta muốn phản kháng, nhưng khi nhìn thấy những lưỡi kiếm bóng loáng ở xung quanh thì đâu còn dám hành động liều lĩnh nữa? 

 Nhưng một khi bị chủ nhân bắt được, thứ chờ đợi ông ta chính là sự tra tấn cùng cực. 

 Làm sao đây? 

 Phải làm sao đây? 

 Tửu Ngọc sắp phát điên rồi. 

 Đột nhiên, ông ta nghĩ đến điều gì đó, lập tức thét lớn lên. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement