Khinh Liên Cung Chủ bình thản nhìn hai người, không hề ngụy biện.
"Xem ra tôi coi thường cậu rồi! Thằng khốn, không ngờ cậu có thể nhìn ra ngay tình trạng mắt của con chó này, chắc hẳn cũng có chút kiến thức y học".
Hơi thở của Ngự Bích Hồng trở nên run rẩy: "Cung chủ, tất cả... tất cả đều là sự thật?".
"Không thì sao?".
Khinh Liên Cung Chủ hừ một tiếng: "Tôi nhặt cô về là do nhìn trúng đặc điểm kì lạ của mắt cô, muốn nghiên cứu thêm. Ngặt nỗi tôi lấy cô ra thí nghiệm hơn nghìn lần vẫn không có thu hoạch gì, không thể giải mã được sự bí ẩn của mắt cô. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là sau hơn nghìn lần thí nghiệm của tôi, cô vẫn sống sót một cách kì diệu, đúng là khiến người ta kinh ngạc!".
"Thí nghiệm? Những thí luyện kỳ quái bà nói với tôi trước kia... hóa ra đều là thí nghiệm?".
"Nếu không cô nghĩ một con chó thấp hèn như cô có giá trị gì với tôi? À, cũng không phải là không có giá trị gì, dù sao bao năm nay cô cũng coi như hết lòng hết dạ làm được không ít việc cho tôi".
Khinh Liên Cung Chủ bình tĩnh nói, cứ như đang kể lại một chuyện vô cùng bình thường.
Ngự Bích Hồng siết chặt hai tay, ánh mắt lộ rõ sự đau khổ và phẫn nộ.
"Thế nên bà bảo tôi đi lấy trộm cây Võ Thần..."
"Chỉ là muốn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của cô thôi, tôi đã hết hứng thú nghiên cứu cô rồi, dù sao cô cũng sắp chết, giữ lại chẳng được ích lợi gì, đúng lúc bổn cung đang cần cây Võ Thần nên bảo cô đi lấy. Nếu mà thành công thì bổn cung cũng không bị thiệt, còn nếu thất bại thì chết ở đó cũng không sao..."
Khinh Liên Cung Chủ cười khẽ.
"A!".
Ngự Bích Hồng không nhịn được nữa, rút con dao găm trên người ra, lao về phía bà ta như phát điên.
"Chết đi, đồ khốn!".
Cô ta rít gào, đâm mạnh con dao găm về phía trán Khinh Liên Cung Chủ.
Nhưng cô ta vừa lại gần.
"Chó mà cũng dám cắn chủ?".
Khinh Liên Cung Chủ khẽ phẩy tay một cái.
Keng!
Con dao găm của Ngự Bích Hồng lập tức vỡ vụn, cánh tay cô ta gãy lìa, cả người bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
Da thịt cô ta rách toạc, toàn thân đầm đìa máu tươi.
Thực lực cách biệt quá lớn.
"Hử?".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lập tức đi tới đỡ Ngự Bích Hồng dậy, đâm mấy châm vào người cô ta để ổn định vết thương.
Trong lòng Ngự Bích Hồng lửa giận ngút trời, nhưng vẫn còn lý trí, cắn một cái vào bả vai Lâm Chính, sau đó khẽ gầm lên: "Lâm Chính, anh mau rời khỏi đây đi, tôi liều mạng với bà ta, kéo dài thời gian cho anh!".
"Rời khỏi đây?".
"Anh chắc chắn không phải là đối thủ của bà ta! Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt? Dù sao tôi cũng không còn sống được bao lâu, cớ gì không bảo vệ anh? Nếu anh có lòng thì hãy nhớ đến dấu răng này, tương lai thực lực lớn mạnh thì đến giết bà ta, trả thù cho tôi!".
Con mắt lành lặn của Ngự Bích Hồng đanh lại, chứa đầy huyết hải thâm thù.
Lâm Chính hiểu tâm trạng của cô ta.
Mấy chục năm nay, cô ta vẫn luôn coi Khinh Liên Cung Chủ là mẹ mình, là người thân của mình.
Vì Khinh Liên Cung, cô ta luôn ra sức báo đáp không màng sống chết, dù là nhiệm vụ nguy hiểm đến đâu, cô ta cũng không một lời oán than.
Nhưng bây giờ cô ta mới nhận ra đây chỉ là một cú lừa.
Trong mắt đối phương, cô ta chỉ là một con chuột bạch!
Một công cụ!
Cô ta cảm thấy bị lừa dối!
Bị lừa dối bởi người mà cô ta cho rằng thân nhất yêu nhất!
Sự phẫn nộ này đủ để thiêu rụi tâm trí của cô ta!
Lâm Chính vỗ vai cô ta, chẳng nói chẳng rằng, tiến về phía trước.
"Lâm Chính?".
Ngự Bích Hồng sửng sốt.
"Tôi đến đây là để cứu người, người chưa cứu được, sao tôi có thể rời đi chứ?".
Lâm Chính bình thản đáp.
Ngự Bích Hồng kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
"Tửu Ngọc... thật may mắn..."
Lâm Chính đi tới, bình thản nhìn Khinh Liên Cung Chủ.
"Cậu muốn cứu ai? Tửu Ngọc?".
"Phải".