Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Tửu Ngọc đã đến. 

 Nhưng là bị kéo đến. 

 Lúc này, cả người ông ta lõa lồ, trên cổ đeo một sợi xích chó, răng trong miệng đã rụng hết, tai cũng bị cắt đi, rồi khâu tai chó vào. 

 Không những vậy, hầu hết da thịt trên tứ chi của ông ta bị xé toạc, để lộ tổ chức dưới da đầm đìa máu tươi. 

 Tình trạng thê thảm khiến người ta nhìn mà rùng mình. 

 Đôi mắt ông ta trống rỗng thất thần, chỉ còn lại sự tuyệt vọng. 

 Nhưng khi nhìn thấy Lâm Chính, Tửu Ngọc bỗng chốc như nhìn thấy hi vọng. 

 "Hu hu hu..." 

 Tửu Ngọc điên cuồng kêu lên, muốn nói nhưng cái miệng bị khâu chặt khiến ông ta không thể thốt nên lời. 

 Người bên cạnh thấy thế liền rút roi ra quất mạnh vào người Tửu Ngọc. 

 Da thịt Tửu Ngọc lập tức rách toạc, máu me be bét. 

 Ánh mắt Lâm Chính dần trở nên lạnh lẽo, sau đó đi về phía ông ta. 

 "Đứng lại!". 

 Người kia cầm roi quát. 

 "Cút!". 

 Lâm Chính bình thản nói. 

 "Mẹ mày, chán sống à?". 

 Người kia quát lớn một tiếng, lập tức giơ roi lên quất mạnh về phía Lâm Chính. 

 Nhưng roi còn chưa tới, Lâm Chính đã điểm ngón tay, một luồng sức mạnh phi thăng tinh thuần lập tức đánh nát cái roi, xuyên qua cổ họng của người kia. 

 Hắn thậm chí không kịp hét lên tiếng nào đã ngã vật xuống đất tắt thở. 

 Lâm Chính đi mấy bước tới, lấy châm bạc ra, nhanh chóng tháo chỉ ở miệng Tửu Ngọc, đồng thời bỏ cái tai chó đi, nhét đan dược vào miệng ông ta. 

 "Đại nhân, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi tưởng mình phải chết ở đây chứ! Tốt quá đại nhân, cuối cùng cậu cũng đến... Hu hu hu..." 

 Tửu Ngọc như được tái sinh, lập tức nhào vào lòng Lâm Chính khóc lóc thảm thiết. 

 Ông ta còn tưởng mình đã bị Lâm Chính vứt bỏ. 

 Không ngờ anh lại tìm tới tận Khinh Liên Cung. 

 "Ông điều tức đi, lát nữa tôi đưa ông rời khỏi đây". 

 Lâm Chính khàn giọng nói. 

 "Đại nhân... Tu vi của tôi đã bị phế, khí mạch bị hủy hoại hoàn toàn, tôi đã là một phế nhân rồi". 

 Tửu Ngọc vừa khóc vừa nói. 

 Lâm Chính nghe thấy thế liền bắt mạch cho Tửu Ngọc, sau đó nhíu mày. 

 "Là hủy hoại tận gốc, muốn khôi phục thì cực kì khó..." 

 Lâm Chính đứng lên, ngoảnh lại nhìn Khinh Liên Cung Chủ: "Thủ đoạn của bà quả thực tàn độc". 

 "Đối với kẻ phản bội mà cậu muốn tôi nương tay sao?". 

 Khinh Liên Cung Chủ bình thản nói: "Tôi vốn định cải tạo hắn thành một con chó, chỉ tiếc là chưa cải tạo xong thì cậu đến. Nhưng không sao, tôi sẽ nhanh chóng có hai con chó trung thành, tôi cũng sẽ biến cậu giống như tên phản bội này, cột các cậu ở trước cửa cung của Khinh Liên Cung, để cả đời này các cậu trông nhà cho tôi". 

 Lâm Chính không nói gì, chỉ chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ động, một luồng lưu quang lập tức bắn ra, lay động trong lòng bàn tay, đồng thời nhanh chóng biến thành dáng vẻ của Thiên Sinh Đao. 

 Khinh Liên Cung Chủ hơi sửng sốt. 

 Hiển nhiên bà ta chưa từng thấy thủ đoạn này bao giờ. 

 "Tôi chưa từng muốn giết người nào như vậy!". 

 "Cậu cũng xứng giết tôi?". 

 "Cứ thử xem". 

 Lâm Chính bình thản nói, sau đó cầm Thiên Sinh Đao, tiến về phía Khinh Liên Cung Chủ. 

 Một người một đao, giống như dời non lấp bể. 

 Khí thế đáng sợ ngút trời khiến người ta không thể tin được. 

 "Thú vị đấy". 

 Khinh Liên Cung Chủ bình thản nói, sau đó giơ bàn tay lên, cách không vỗ một cái. 

 Vù! 

 Một luồng chưởng phong mang theo kịch độc ập về phía Lâm Chính. 

 Lâm Chính cách không giơ tay lên, chém ra một luồng đao khí trắng toát, bổ đôi chưởng phong, sau đó lao về phía Khinh Liên Cung Chủ. 

 "Lưới!". 

 Khinh Liên Cung Chủ không nhanh không chậm, lại giơ tay lên điểm một cái. 

 Giống như đánh cờ. 

 Đầu ngón tay lập tức tỏa ra một tấm lưới lớn màu xanh thẫm. 

 Tấm lưới xuất hiện rất nhanh, khiến người ta trở tay không kịp. 

 Lâm Chính muốn tránh cũng không thể. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement