Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Chất độc hung mãnh như vậy thì đáng sợ đến mức nào chứ? 

 Nó chẳng khác nào vật sống, không ngừng gặm cắn da thịt Lâm Chính, chui vào trong người. 

 Dường như ngay cả xương chí tôn cũng không thể chống lại độc lực này. 

 "Là Tàm Tâm Thực Cốt Độc!". 

 Hình như Ngự Bích Hồng biết rõ sự đáng sợ của độc lực này, kinh hãi kêu lên: "Lâm Chính, anh phải dừng ngay lại, vận công thải độc, nếu không Tàm Tâm Thực Cốt Độc này sẽ gặm cắn anh sạch sẽ trong vòng một phút, ngay cả vụn xương cũng không còn!". 

 Nhưng... dường như Lâm Chính không nghe thấy những lời Ngự Bích Hồng nói, anh lại giơ đao lên chém về phía Khinh Liên Cung Chủ. 

 Đôi mắt của Khinh Liên Cung Chủ trở nên run rẩy. 

 Bà ta chưa bao giờ gặp một kẻ nào điên như vậy. 

 "Lên!". 

 Khinh Liên Cung Chủ lại quát, cả người bay lên như sợi lông hồng. 

 Nhưng giờ phút này, Lâm Chính đã chém ra muôn vàn đao ảnh, giống như một cái miệng máu muốn nuốt chửng Khinh Liên Cung Chủ. 

 Bà ta lập tức vận khí tránh đòn. 

 Nhưng lần này, bà ta đã lùi đến tận tường. 

 Không còn kịp tránh đòn nữa. 

 Xoẹt! 

 Đao khí lướt qua, trên người Khinh Liên Cung Chủ lập tức xuất hiện mấy vết máu, cũng rơi từ trên không xuống đất. 

 Bà ta lăng không lộn nhào một cái, tiếp đất vững vàng, nhưng không phát động tấn công, mà dường như nhận ra gì đó, nhìn tấm khăn che mặt của mình. 

 Chỉ thấy chiếc khăn đang trùm trên đầu bỗng nhiên rách toạc, chậm rãi trượt khỏi khuôn mặt của bà ta, rơi xuống đất. 

 Một nhát đao dữ tợn hạ xuống trán Khinh Liên Cung Chủ. 

 Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn rõ bộ mặt của bà ta. 

 Tửu Ngọc ngây người. 

 Ngự Bích Hồng lại càng tỏ vẻ khó tin, đôi mắt trợn tròn. 

 Những người khác của Khinh Liên Cung đang xông vào cũng đờ người ra. 

 Chỉ thấy khuôn mặt của Khinh Liên Cung Chủ chẳng khác nào một bà lão, làn da tái xanh, trán có một mắt, hai bên mỗi bên có một môi, mũi tách ra, chỗ tách ra có một răng nanh, đôi mắt còn có bốn tròng. 

 "Quái... quái vật..." 

 Tửu Ngọc sợ đến nỗi tè ra quần. 

 Ngự Bích Hồng sửng sốt nhìn, hơi thở dường như nghẹn lại. 

 Vết đao không sâu, nhưng cũng chảy máu. 

 Máu tươi túa ra, nhuộm đỏ một nửa mặt của Khinh Liên Cung Chủ, khiến khuôn mặt vốn đã vô cùng xấu xí của bà ta càng thêm đáng sợ. 

 "Thảo nào bà luôn dùng khăn để che mặt, hóa ra bà còn cải tạo chính bản thân mình". 

 Lâm Chính bình thản nhìn Khinh Liên Cung Chủ, ánh mắt tỏ vẻ thương hại. 

 "Sao? Lẽ nào sự cải tạo của tôi không thành công ư?". 

 Khinh Liên Cung Chủ điềm nhiên đáp: "So với người thường tôi có nhiều mắt hơn, nhiều ngũ quan, cảm quan, khẩu quyết hơn, việc huy động sức mạnh phi thăng cũng mạnh hơn người khác vô số lần! Tôi là kiệt tác hoàn hảo nhất, có vấn đề gì sao?". 

 "Kiệt tác? Bà thậm chí còn không phải người!". 

 Lâm Chính lắc đầu. 

 "Để tồn tại vĩnh viễn, không làm người thì có sao chứ?". 

 Khinh Liên Cung Chủ cười lớn, sau đó ba con mắt trở nên dữ tợn, lao vút về phía Lâm Chính. 

 "Mấy chục năm nay, cậu là người đầu tiên khiến tôi bị thương! Hôm nay, tôi phải giết cậu!". 

 Dứt lời, cả người Khinh Liên Cung Chủ biến thành đường đỏ, lao tới gần Lâm Chính. Đồng thời, bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều lưỡi dao màu đỏ, còn sắc bén hơn cả đao kiếm, chém mạnh tới. 

 Lâm Chính uốn người, vội vàng giơ Thiên Sinh Đao lên chống đỡ. 

 Nhưng lần này, hiển nhiên Khinh Liên Cung Chủ đã nổi sát khí, không chút nương tay. 

 Lưỡi dao màu đỏ dùng toàn bộ sức mạnh phi thăng của bà ta. 

 Keng! Keng! Keng! 

 Âm thanh vui tai vang lên như tiếng trúc nổ. 

 "Chậm quá! Chậm quá! Chậm quá!". 

 "Thằng khốn, cậu có chút thủ đoạn này mà cũng dám khiêu chiến bổn cung?". 

 "Từ lâu bổn cung đã từ bỏ nhân tính, siêu thoát phàm nhân". 

 "Cậu dựa vào đâu mà đấu với bổn cung?". 

 Dường như lần này Khinh Liên Cung Chủ có chút điên cuồng, không ngừng rít gào, đòn tấn công cũng càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng cuồng bạo. 

 Tốc độ của Lâm Chính cũng có chút không theo kịp. 

 Cuối cùng. 

 Keng! 

 Một lưỡi dao màu đỏ đánh bật Thiên Sinh Đao đi, chém vào lồng ngực Lâm Chính. 

 Bịch! 

 Lâm Chính bị lưỡi đao màu đỏ đánh bay, nặng nề va vào vách tường cung điện. 

 Vách tường đổ sụp, Lâm Chính ngã vào đống đổ nát, lồng ngực đầm đìa máu tươi, đồng thời độc tính của Tàm Tâm Thực Cốt Độc đã ăn mòn hầu hết da thịt của anh, cả người thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ, gần như không còn hình người. 

 "Đại nhân!". 

 "Lâm Chính!". 

 Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc cùng kêu lên, khuôn mặt đầy tuyệt vọng. 

 Lâm Chính là hi vọng duy nhất của bọn họ. 

 Bọn họ biết nếu Lâm Chính thua cuộc thì thứ gì sẽ chờ đợi mình. 

 "Nực cười". 

 Khinh Liên Cung Chủ chậm rãi hạ xuống, bình thản nhìn Lâm Chính, phất tay nói: "Phế tu vi của hắn rồi lôi xuống, tối nay tôi sẽ cho hắn thực sự làm chó một lần". 

 "Vâng, chủ nhân". 

 Lập tức có mấy người từ bên ngoài cung điện xông vào, định bắt lấy Lâm Chính. 

 Phập! 

 Lâm Chính bất ngờ vung đao lên, chém chết mấy người này. 

 "Còn muốn phản kháng? Chỉ làm tăng thêm đau đớn thôi!". 

 Khinh Liên Cung Chủ nhíu mày nói. 

 "Đau đớn sao? Không hề!". 

 Lâm Chính bình tĩnh nói, giơ Thiên Sinh Đao lên chém về phía người mình. 

 Trong chớp mắt, ánh sáng trắng bao trùm, một luồng sức sống lan khắp da thịt. 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement