Bộ xương khô vô cùng nhợt nhạt, nhưng chất xương rất chắc chắn.
Từ chất xương này có thể đoán được chủ nhân của nó lúc còn sống có tu vi không hề tầm thường.
Lâm Chính nhìn vào con mắt bên phải đang phát sáng của hộp sọ.
Lúc này anh mới ngạc nhiên nhận ra, thì ra tất cả năng lượng đều xuất phát từ con mắt này.
Toàn bộ khí tức kỳ lạ trong rừng rậm u minh đều đến từ con mắt này.
Nó đang liên tục tản ra khí tức, toàn bộ sức mạnh đáng sợ đã bốc hơi vào trong không khí, khiến da đầu người ta tê dại.
Lâm Chính ngạc nhìn nhìn ngắm, sau đó đưa tay rút con mắt ra khỏi hộp sọ.
Khoảnh khắc anh chạm vào con mắt đó, xương chí tôn ở trong cơ thể anh lập tức nóng lên.
Một cảm giác kết nối kỳ diệu xông vào tim anh.
“Đây là một trong số các bảo vật chí tôn viễn cổ sao?”
Lâm Chính phản ứng lại ngay lập tức, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết.
Anh nhìn con mắt đang cử động trên tay mình, trong đầu tràn đầy vẻ khó tin.
Đây là mắt chí tôn!
Lâm Chính có thể cảm nhận được nguồn năng lượng vô tận tràn ngập bên trong con mắt đó.
Đặc biệt là sau khi Lâm Chính lấy con mắt ra khỏi hộp sọ, nguồn năng lượng bên trong con mắt càng không thể kiểm soát được nữa.
Toàn bộ khí tức huyền diệu bên trong đường hầm bùng nổ dữ dội.
“Sư phụ, đó là gì vậy?”
Hơi thở của Thương Lan Phúc gấp gáp hơn, khổ sở nói.
Ngay cả Hồng Nương cũng không thể chịu được, vẻ mặt tái nhợt, run rẩy từng hồi.
“Đây chính là ngọn nguồn của rừng rậm u minh”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Ngọn nguồn?”
Thương Lan Phúc không dám tin.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên đưa tay lên lấy con mắt bên phải ra, sau đó nhét con mắt kia thẳng vào hốc mắt của mình.
Trong nháy mắt, một cơn đau xé nát tâm can lan ra khắp cơ thể.
...
Bên ngoài núi đá.
“Cô chủ, bên trong đó không có bất kỳ động tĩnh nào, chẳng lẽ đám người đó chết hết ở bên trong rồi sao?”
Một người đàn ông nhìn chăm chú vào núi đá, sau đó gằn giọng, cau mày nói.
“Lúc trước người phụ nữ đó khá thông minh, nếu có chuyện gì không ổn, bà ta chắc chắn sẽ ra ngoài”.
Ám Minh Nguyệt mở mắt ra, lạnh lùng nói.
“Cô chủ, chúng ta không thể biết được tình hình ở bên trong như thế nào, nếu bà ta thật sự có năng lực thì cũng không đến nỗi này đâu!”
Người nọ do dự nói.
“Cô chủ, cô có muốn bọn tôi tìm thêm một nhóm người khác không?”
Lại có thêm một người không nhẫn nhịn được nói.
“Không cần!”
Ám Minh Nguyệt hít vào một hơi, mặt không biểu cảm nói: “Nếu không có tin tức gì của nhóm người này thì khi tìm thêm một nhóm người khác, cũng là để họ đi chịu chết, thực lực không đạt đến một cấp bậc nhất định thì không thể biết rõ núi đá này”.
“Nhưng mà cô chủ...”
“Về trước đã”.
Ám Minh Nguyệt nói rồi quay người định đi về.
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Nhưng vào lúc Ám Minh Nguyệt bước về phía trước vài bước, dường như cô ta ngửi được gì đó, bước chân đột nhiên dừng lại, chợt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Mọi người nhìn nhau, bối rối.
“Cô chủ, có chuyện gì vậy?”
Gã cấp dưới thứ nhất gằn giọng nói.
“Tịch khí trong không khí đã loãng hơn rồi!”
Ám Minh Nguyệt khàn giọng nói.
“Loãng hơn?”
Mọi người vội vàng kiểm tra lại nguồn năng lượng đang tràn ngập trong không khí.
Một người còn thử tắt đi quầng sáng trên cơ thể rồi lùi về phía sau.
“Cô chủ nói đúng rồi, nó thực sự đã loãng hơn!”