Hơi thở của mọi người run lên, tất cả đều tụ tập quanh ngọn núi đá, chĩa kiếm vào bóng người vừa nhảy xuống.
"Đại tiểu thư, xin tha mạng! Xin tha mạng!"
Hồng Nương vừa nhảy ra liền giơ tay run rẩy hét lên.
"Những người còn lại đâu?"
Ám Minh Nguyệt đi tới phía trước, lạnh lùng hỏi.
"Tất cả....Chết hết rồi....”
"Vậy là bà lại một mình sống sót nữa à?"
"Tiểu thư, bên trong quá nguy hiểm, tất cả đều là kết giới, dù có bao nhiêu người vào bên trong thì cũng không phá được. Tôi thấy có gì đó không đúng nên ra ngoài báo cho tiểu thư.....”
Hồng Nương run rẩy nói.
"Tôi đâu cần bà thông báo?"
Ám Minh Nguyệt mặt vô cảm nói: "Và hình như tôi đã nói với bà trước đó rằng nếu không còn kết giới thì bà cũng không cần phải ra ngoài!"
"Tiểu....tiểu thư?"
Hồng Nương run rẩy.
Nhưng Ám Minh Nguyệt đã chậm rãi rút kiếm ra, chuẩn bị chém vào đầu Hồng Nương.
Nhưng đúng lúc Ám Minh Nguyệt chuẩn bị ra tay.
Cheng!
Một tia kiếm quang đột nhiên bắn ra từ lối vào núi đá, đánh vào Ám Minh Nguyệt với tốc độ cực nhanh.
Ánh mắt Ám Minh Nguyệt đột nhiên trở nên sắc bén, lập tức đưa kiếm lên ngang ngực để phòng thủ.
Xẹt!
Kiếm quang chém vào thanh kiếm của cô ta.
Sức mạnh đáng sợ này khiến Ám Minh Nguyệt phải rút lui.
Hồng Nương nhìn thấy vậy, lập tức đứng dậy bỏ chạy, tìm cách trốn thoát.
"Muốn chạy?"
Ám Minh Nguyệt hừ lạnh, lại vung kiếm, một luồng kiếm khí lập tức bao trùm lấy Hồng Nương.
"KHÔNG!"
Hồng Nương hét lên thảm thiết.
Kiếm khí ập đến khiến cơ thể bà ta bị chém thành từng mảnh, bà ta lập tức chết thảm tại chỗ.
Người của Ám Minh Nguyệt vây quanh và lạnh lùng nhìn về phía lối vào núi đá.
Ám Minh Nguyệt cũng nhìn chằm chằm về phía đó, thấp giọng quát lên: "Dám chơi trò ném đá giấu tay sao? Cút ra đây cho tôi!"
Cô ta vừa dứt lời, Thương Lan Phúc đã nhảy ra khỏi miệng lối vào.
Lâm Chính theo sau.
"Ồ? Các người chưa chết à?"
Ám Minh Nguyệt nheo mắt lại, kinh ngạc nhìn hai người.
"Khiến đại tiểu thư thất vọng rồi!"
Thương Lan Phúc bình tĩnh nói.
"Nếu các người không chết thì chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó bên trong phải không? Mau giao ra thứ các người tìm thấy ở bên trong!"
Ám Minh Nguyệt đưa tay ra và nói.
"Chúng tôi không phát hiện ra gì cả, thậm chí còn gặp phải một đám người muốn giết chúng tôi. Đại tiểu thư, những người này là người của cô phải không?"
Thương Lan Phúc lạnh lùng nói.
Ám Minh Nguyệt khẽ cau mày, sau đó hừ lạnh:"Có vẻ như các người sẽ không tự nguyện tuân theo mệnh lệnh của tôi! Nếu các người không muốn chủ động giao đồ thì đừng có trách tôi!"
Nói xong, Ám Minh Nguyệt hơi nghiêng đầu.
Vù vù vù...
Tất cả những cao thủ xung quanh cô ta đều lao về phía hai người họ.
Kiếm khí cuồng bạo giống như một cơn gió mạnh, chém về phía hai người.
Lâm Chính không nói gì, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt phải vẫn có chút co giật.
Thương Lan Phúc nắm lấy thanh kiếm Hồng Nương vừa làm rơi xuống và lao về phía những cao thủ kia, sức mạnh phi thăng dữ dội bắt đầu được giải phóng, sát khí toả ra khắp xung quanh.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Ám Minh Nguyệt lộ ra một tia khinh thường!
Cô ta cũng từng nghe nói về Thương Lan Phúc.
Chỉ là một đứa con riêng, thiên phú thì kém, truyền thừa có được là loại tệ nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!