Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

 

Diệp Viêm nhíu mày, quay người nhìn về phía đám người Lang Gia, trong mắt lóe lên sát ý.

“Anh Lang Gia, đừng hấp tấp”. Lúc này, Lâm Chính hét lên một tiếng.

“Làm gì?”.

Lang Gia rất không vui, quay đầu hỏi.

“Thần công tuyệt thế như vậy, nếu không nhanh chóng lĩnh ngộ mà chém giết với hắn thì thật đáng tiếc, không cần vội!”.

Lâm Chính mỉm cười.

Ánh mắt Lang Gia lóe sáng, do dự một lúc, đến gần Lâm Chính nói: “Tôi biết cậu thích công pháp tuyệt thế này, nhưng vấn đề là thiên phú của chúng tôi đều không sánh kịp với Diệp Viêm. Nếu để hắn lĩnh ngộ được, chỉ sợ chúng tôi đối phó với hắn sẽ càng khó, sao không nhân lúc hắn chưa lĩnh ngộ mà ra tay?”.

“Anh Lang Gia, tôi hiểu ý của anh, nhưng bây giờ ra tay, các anh chưa chắc có thể giữ chân Diệp Viêm, vẫn chưa phải lúc!".

Lâm Chính kiên nhẫn giải thích. 

“Vậy thì lúc nào mới phải?”.

“Đến lúc đó tôi sẽ nói cho các anh”. Lâm Chính cười đáp.

“Chuyện đó....

Sắc mặt của Lang Gia thay đổi một lúc, cuối cùng thở dài, thu kiếm vào vỏ.

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, cũng chỉ đành từ bỏ.

“Thức thời".

Diệp Viêm nhàn nhạt nói một tiếng, tiếp tục nhìn bức tranh.

Lâm Chính cũng yên tĩnh quan sát.

“Ha, không biết tốt xấu, còn muốn so thiên phú với anh Diệp? Anh Diệp sẽ lĩnh ngộ được công pháp này nhanh thôi, đến lúc đó giết các người dễ như trở bàn tay".

Ám Minh Nguyệt lạnh lùng cười, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.

Nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy.

Quan sát khoảng nửa ngày, Diệp Viêm đột nhiên ý thức được điều gì, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức.

Bọn họ đều kinh ngạc.

“Xem ra Diệp đại nhân cảm ngộ được gì rồi”.

“Quả nhiên thiên phú thật đáng sợ, đến lúc này tôi còn chưa cảm ngộ được”.

“Bức tranh này trong mắt tôi cứ như sách trời....

. “Không có chút manh mối nào cả”.

Kỳ Thanh Bạch và những người phía này đều xì xầm, nhìn Diệp Viêm với ánh mắt ngạc nhiên.

Kỳ Thanh Bạch lặng lẽ nhìn chằm chằm gì đó, sau đó nhìn sang người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Có lĩnh ngộ được gì không?”.

Người bên cạnh lắc đầu.

“Xem ra thiên phú của Diệp Viêm không ai hơn được”.

Diệp Viêm ngồi khoảng ba mươi phút đột nhiên đứng dậy, rút kiếm Bạch Gốt nơi thắt lưng ra, nhảy vọt lên chém bức tranh làm nhiều mảnh.

Sát ý của kiếm Bạch Gốt tuôn trào, xoắn bức tranh thành bột vụn.

“Cái gì?”. 

Mọi người kinh ngạc.

“Khốn nạn!".

Lang Gia tức giận: “Tự học được rồi thì hủy tranh, cắt đứt đường tu luyện của chúng tôi sao?”.

“Có vấn đề gì à?”.

Diệp Viêm hờ hững nhìn về phía Lang Gia, hỏi.

“Mày!".

Lang Gia tức đến mức run rẩy cả người, lại đưa tay về phía kiếm ở thắt lưng.

Nhưng anh ta do dự không rút.

Rõ ràng, anh ta vẫn có chút do dự vì lời nói của Lâm Chính.

Nhưng Diệp Viêm dường như không muốn kéo dài thời gian nữa.

Hắn nhìn chằm chằm Lang Gia, một tay cầm kiếm, một tay chắp sau lưng, đi thẳng tới.

“Đám ruồi muỗi các người cần gì phải đến làm phiền tôi?”,

Diệp Viêm bình tĩnh nói, toàn thân lại tỏa ra sát khí ngút trời đáng sợ.  

Hắn sắp ra tay!

Ám Minh Nguyệt mừng rỡ.

Đám người Kỳ Thanh Bạch liên lục lùi về sau. Lang Gia, Huyền Thông và những người khác thấy vậy lập tức rút kiếm bày tư thế, chuẩn bị nghênh chiến Diệp Viêm.

*Ồ? Diệp Viêm, anh vội ra tay thế à?”.

Lâm Chính hờ hững nhìn sang.

“Nếu các người sống sẽ chỉ quấy rầy sự thanh tịnh của tôi, chỉ bằng tiễn các người lên đường, tôi cũng yên †âm đi đến những tầng tiếp theo”.

Diệp Viêm thản nhiên nói.

“Nhưng bây giờ anh vẫn chưa đi tới tầng tiếp theo được, nếu tôi là anh thì sẽ thành thật nghĩ cách đi qua cổng vào tầng thứ năm đi!".

Lâm Chính lắc đầu nói.

“Cổng vào?”.

Diệp Viêm dừng bước, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Anh biết vị trí của cổng vào?”.

“Anh cũng biết, vì sao tôi không thể biết?”.   

Lâm Chính cười đáp.

Diệp Viêm im lặng không nói. “Sư phụ, cổng vào gì vậy?”. Thương Lan Phúc ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên là cổng thông đến tâng năm”.

Lâm Chính cười nhạt nói: “Bức tranh đó đã ghi chú vị trí lối vào tầng năm, Diệp Viêm cũng đã phát hiện ra điểm này nên mới hủy bức tranh”.

“Nói vậy là hắn chưa hoàn toàn học được công pháp tuyệt thế đó?”.

“Một sớm một chiều đương nhiên không thể học được, nhưng hắn đã ghi nhớ bức tranh đó, chỉ đợi rời khỏi nơi này mới dần dần tu luyện”.

Lâm Chính giải thích.

“Chẳng trách hắn lại nóng lòng ra tay”.

Thương Lan Phúc bừng tỉnh, nhìn Diệp Viêm với ánh mắt lạnh lùng: “Nếu vậy, chúng ta nên ra tay rồi, xem ai chiến thắng cuối cùng!”.

“Giết!".

Lang Gia không kìm chế được nữa, hét lên một tiếng, dẫn người xông lên trước. 

Diệp Viêm nhìn chằm chằm Lang Gia, vẻ mặt lạnh lùng, đứng tại chỗ không động đậy.

Tám cao thủ của Thái Thiên Võ Thần lập tức dùng thế hợp vây tấn công hắn.

Các loại đao kiếm ập tới giống như nước lũ. Lâm Chính nhíu mày.

Thật ra anh không muốn ra tay với Diệp Viêm vào lúc này.

Bởi vì cơ hội chưa tới.

Nhưng đám người Lang Gia không nhịn được, tình hình đã khó mà khống chế.

Lâm Chính nhìn Tà Kiếm trong tay mình, tâm niệm khẽ động.

“Sư phụ, chúng ta phải đến giúp đỡ! Nếu không, bọn họ không chịu được!”.

Thương Lan Phúc vội nói.

Đừng tưởng đám Lang Gia nhiều người, cộng thêm kiếm pháp mà Lâm Chính cải thiện, chiêu pháp của Diệp Viêm vô cùng hung hãn mãnh liệt.

Bất kể đám người Lang Gia có liều mạng chém giết thế nào cũng không thể phá được phòng ngự của Diệp Viêm.  

Diệp Viêm múa kiếm Bạch Gốt, xung quanh hình †hành một vòng kiếm cương tự nhiên. Đao kiếm của Lang Gia, Huyền Thông chém tới đều đánh lên kiếm cương, không thể vượt qua thêm nữa.

Cuối cùng. Kengl Diệp Viêm nắm được cơ hội, quét ngang hình bán

nguyệt chém về phía đao kiếm của đám người Lang Gia, Huyền Thông.

Ầm!

Sức mạnh đáng sợ lan ra.

'Tám người cùng bay ra tứ phía, ai nấy không đứng vững, ngã xuống đất.

Hai người vừa được Lâm Chính cứu sống nôn ra máu tươi, ngã xuống đất khó mà đứng lên.

“Hả?”.

Thương Lan Phúc sững sờ.

Cầm Kiếm Nữ kinh hãi.

“Kiếm thuật của các người lại nâng cao, trong thời gian ngắn mà tiến bộ nhanh như vậy, chuyện này là sao?”. 

Diệp Viêm nhíu mày nhìn đám người Lang Gia, trong mắt dâng lên vẻ khó tin.

“Bớt nhiều lời, hôm nay không phải mày chết thì là tao chết".

Lang Gia nôn ra máu, tiếp tục bò dậy, còn muốn chiến đấu.

“E là tôi không chết được!”.

Diệp Viêm nói, điểm mũi chân, hóa thành một luồng gió chém về phía Lang Gia.

Nhưng một giây sau. Vèo!

Một trường kiếm đen nhánh đánh đến, chắn kiếm của Diệp Viêm.

Kengl Tiếng vang †o rõ.

Sau đó một luồng sức mạnh tinh xảo giống như gợn sóng lan ra tứ phía.

“Mau lùi lại!”.

Kỳ Thanh Bạch quát lên, lập tức lùi về sau.

Những người khác cũng vội vàng tránh đi.  

Con sóng tạo thành từ sức mạnh tinh xảo đó lan tới nơi đâu, nơi đó hóa thành hạt cát, dù là đá ở trước mặt nó cũng mỏng manh như bột vụn.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement